Là hắn!
Lộ Nhi nhớ hắn đã từng đã cứu mình ở Hiên Vương Phủ, là {ám vệ} củaVương gia !
“Ta, là Hoàng thái hậu. . . . . .”
“Đừng nói đã gặp ta, hắn sẽ nhanh chóng tới đây!”
Hắn nhẹ nhàng đặt Lộ Nhi xuống, nàng không hiểu nhìn hắn ——
Hắn là {ám vệ} của Vương gia, Vương gia tới không phải là đúng lúc sao?
Hắn có công cứu mình, tại sao không thể nói?
“Lộ Nhi. . . . . .”
Một tiếng la hét, hai con ngựa dường như không đồng thời tới đây, nhìn hai bóng người một trắng một tím, Lộ Nhi không nhịn được rơi lệ.
Trên người ấm áp, cả người đã rơi vào ngực của hắn, mùi đàn hương nhàn nhạt quen thuộc như vậy, quen thuộc làm cho người ta muốn rơi lệ.
“Vương gia. . . . . .”
“Nàng không sao chứ? Bọn chúng. . . . . .”
Bọn chúng đã bị Khánh Vương chế phục, bên này hai người thâm tình ôm nhau, hắn là dư thừa!
Mặc dù, hắn cũng rất muốn ôm Lộ Nhi, rất muốn. . . . . .
Nhưng là ——
“Vương gia, ta không sao. . . . . .”
Nghĩ đến lời của bọn chúng trong lòng Lộ Nhi vẫn cảm thấy sợ hãi, bọn chúng muốn mổ bụng lấy đứa nhỏ, cũng không muốn buông tha Lộ Nhi đơn giản như vậy!
Người kia hẳn là cực kỳ hận nàng?
Nhưng nàng không biết, oán hận của nàng ta đối với Lộ Nhi, đã thêm một yêu cầu quá mức nhưng cũng thần kỳ cứu Lộ Nhi một mạng!
Nếu như nàng ta biết, nàng ta nhất định sẽ hối hận chết.
Nhưng thật may là nàng ta có yêu cầu biến thái như vậy, bằng không. . . . . .
“Ha ha, ngươi cho rằng một chút dược có thể làm gì được chúng ta? Hừ, một vạn lượng bạc này, chúng ta Thị Huyết Thập Lục Sát đã định!”
Hắc y nhân vốn đã bị chế phục, một trong những người đó chợt ngửa mặt lên trời cười dài, một con ngựa liền điên cuồng xoay tròn trên mặt đất!
Khánh Vương ném kiếm ra, con ngựa kia khẽ kêu một tiếng, bốn chân đạp một cái, đã không còn hơi thở. . . . . .
Chẳng qua là ——