Mà bọn chúng mười sáu người mặc dù bị Khánh Vương chế trụ nhưng tạm thời sẽ không chủ động công kích, nhưng. . . . . .
Nhưng một lát nữa thì sao?
Một lát nữa thì sao? Cũng không thể nói trước được.
“Vương gia, mặt trời đâu? Tại sao thời tiết đột nhiên thay đổi?”
Hiên Vương và Khánh Vương biết bọn họ đã bị vào trận, nhưng hiện tại Lộ Nhi không biết!
Nàng lần đầu tiên tới cổ đại, đối với võ công khinh công cái gì ở cổ đại cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, huống chi là trận pháp lộn xộn gì đó rất ít khi xem trên ti vi?
“Lộ Nhi, nàng yên tâm, không có chuyện gì!”
Hiên Vương ôm Lộ Nhi, mày kiếm nhíu chặt lại, Khánh Vương cũng lộ ra nụ cười an ủi:
“Lộ Nhi nàng yên tâm, chúng ta sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện gì!”
Chẳng qua là trận này, rất tà môn, cũng rất khó phá giải!
“Vương gia, ta không sợ! Là ta hại hai người, hai người đều là vô tội. . . . . . Thật ra thì bọn chúng muốn mạng của ta, ta không biết người nào hận ta như vậy. . . . . .”
Nước mắt bỗng nhiên tí tách rơi xuống, Hiên Vương nhíu mày, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Lộ Nhi, thấp giọng nói:
“Lộ Nhi, nàng cũng biết, chuyện này không liên quan đến nàng. Là ta, là ta hại nàng, là ta làm liên lụy tới nàng. . . . . .”
Cô Ưng đã nói có người tốn trọng kim muốn giết chết Lộ Nhi, là hắn không bảo vệ tốt Lộ Nhi!
“Lộ Nhi, tam ca, hai người cũng đừng oán trách. Đúng rồi, Lộ Nhi, hai người bọn họ đều chết hết, nhưng tại sao lúc ấy bọn hắn không. . . . . .”
Câu hỏi rất tàn khốc, nhưng Khánh Vương vẫn hỏi, chuyện này hắn cảm thấy rất mấu chốt!
“Vương gia, thật ra thì, thật ra thì. . . . . . Là người thuê nói. Ta nghe bọn họ nói, bọn họ muốn. . . . . .”
Lộ Nhi run rẩy che miệng dường như sắp khóc.
“Bọn họ nói, người kia dặn dò, muốn để ta sống để lấy đứa nhỏ ra. . . . . . Trước tiên lấy ra, sau đó sẽ giết ta. . . . . .”