Bà rất hối hận, hối hận khi muốn đưa Lộ Nhi đi, hối hận đã đối xử với Lộ Nhi như vậy!
Nếu như Lộ Nhi không đi, nếu như một mực ở Hiên Vương phủ, vậy hiện tại chuyện gì cũng không xảy ra!
Hiên Vương rất quan tâm đến Lộ Nhi, thật ra thì ba năm trước đây bà đã hiểu, nhưng. . . . .
Nhưng lúc ấy bà thấy nhi tử điên cuồng như vậy, bà tưởng rằng Lộ Nhi nhất định là người đầy thủ đoạn chuyên đi dụ dỗ, thậm chí bà rất hận nữ nhân kia!
Nhưng từ lần gặp mặt, bà cũng cảm giác được tưởng tượng của mình chưa chắc là chính xác ——
Nữ tử kia bình thường, yên lặng, căn bản cũng không phải là kẻ dụ dỗ như trong ấn tượng của mình!
Thậm chí bà còn không hiểu, tại sao Hiên Vương lại thích Lộ Nhi như vậy !
Khi bà nhìn lại, nữ tử này rất thông minh, nhưng nữ tử thông minh trong cung có rất nhiều!
Bộ dạng nàng rất xinh đẹp, nhưng cũng không phải là người tuyệt sắc, nữ nhân xinh đẹp trong cung so với nàng đâu chỉ có một hai người!
Nhưng thấy Lộ Nhi như vậy, trong lòng của bà đã hiểu rõ:
Hiểu Hiên Vương đối xử tốt với Lộ Nhi, điên cuồng thích nữ nhân này, không phải là bởi vì vẻ ngoài, cho nên Hiên Vương mới càng chân thành.
Lo lắng cho Hiên Vương thái quá như vậy là không tốt, cho nên hắn mới có thể. . . . . .
Không nghĩ tới thật sự đã xảy ra chuyện!
Aiz, sớm biết như vậy, cái gì bà cũng không để ý, không nhiều chuyện như vậy rồi!
“Nương nương, người cũng không cần lo lắng, Vương gia là người tốt có thiên tướng, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì!”
Ngô ma ma vội vàng khuyên, Hoàng thái hậu thở dài:
“Ta cũng vậy hi vọng như vậy, nhưng. . . . . . Aiz, quên đi, đỡ ta đến phật thất, ta muốn cầu phúc cho bọn họ!”
Cầu phúc, thật sự có ích sao?
Bà không biết, nhưng bà biết nếu như không cầu phúc bà sẽ càng bất an!
“Nương nương. . . . . .”
Ngô ma ma còn phải tiếp tục khuyên ngăn thôi. . . . . .