“Nương nương, không phải là người cũng đang lo lắng cho bọn họ sao? Văn Văn nguyện ý thay nương nương đi xem thử một chút. Thật ra khi ở trong cung, trong lúc rãnh rỗi, Văn Văn cũng xem qua sách về trận pháp, nói không chừng có thể giúp một tay . . . . . .”
Nàng nhất định phải đi, đi thương lượng với Mị, ca ca giao nhiệm vụ quan trọng như vậy ình, nàng tuyệt đối không thể để ấy người bọn họ gặp chuyện không may !
“Nương nương, Văn Văn cũng rất lo lắng cho Vương gia, hơn nữa, nữ tử kia cũng là bởi vì Văn Văn mới. . . . . .”
Vành mắt Văn Văn đỏ lên, Hoàng thái hậu biết nàng chắc hẳn là nghe được người ta nói gì trong cung.
Nhưng làm sao có thể oán nàng chứ? Là do bà an bài, không có liên quan gì đến công chúa vừa mới đến.
“Văn Văn, chuyện này không liên quan đến nàng, là lỗi của ai gia. . . . . .”
Ánh mắt Hoàng thái hậu buồn bã, nếu Lộ Nhi có chuyện gì, bà sẽ không tha thứ cho chính mình.
“Nương nương, Văn Văn muốn tới xem thử, nhiều người thì có thêm một phần lực lượng. . . . . .”
Văn Văn bỗng nhiên bịch một tiếng quỳ xuống, Hoàng thái hậu nghĩ nàng nói cũng có đạo lý, nói không chừng công chúa thật sự có thể giúp được, cũng không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
Nhưng vì an toàn của công chúa, bà phái thêm rất nhiều thị vệ, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi ra ngoài.
————
Vào đêm, trên núi lạnh hơn!
Trăng bạc ló ra, treo ở chân trời, ánh trăng trắng bạc cũng mang theo một tia lạnh lẽo.
Ánh trăng mơ hồ, giống như bị phủ thêm một tầng sa y mỏng, bốn phía là một mảnh sương mù.
Bọn họ không biết đã đi đuợc bao lâu, tìm bao lâu, nhưng thế nào cũng không tìm được đường ra!
Lộ Nhi thở dài, bây giờ nàng càng ngày càng bội phục bảo bảo trong bụng, đi lâu như vậy, giằng co như vậy nhưng. . . . . .
Đứa nhỏ vẫn tốt, sức sống của nó cũng quá mạnh?
Liệu có thật sự là quái thai gì hay không, cảm giác thực quái dị!