“Vương gia, chúng ta đi như vậy cũng không phải là cách hay. . . . . . . . . . . .”
Lộ Nhi thở dốc một hơi, Thất Lục Sát giống như đã chết hết vẫn chưa từng xuất hiện, cũng không lên tiếng!
Mà bọn họ, quanh đi quẩn lại đúng là không đi ra được!
“Lộ Nhi, ta ôm nàng. . . . . .”
Trên gương mặt Hiên Vương cũng dần hiện ra một tia mệt mỏi, hắn biết đi như vậy cũng không được, nhưng nếu như không nhanh chóng đi ra ngoài, bọn họ sẽ bị chết rét ở chỗ này !
Trận pháp đã sớm khởi động, nơi này so với bên ngoài lạnh hơn rất nhiều.
“Vương gia, Lộ Nhi không mệt, Lộ Nhi cũng chưa từng xem qua binh thư, nhưng chúng ta cứ đi như vậy cũng không phải là cách hay. . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, nàng không sợ mệt mỏi, nhưng nàng không muốn cứ chết ở chỗ này.
“Tam ca, Lộ Nhi nói không sai, chúng ta không nên đi loanh quanh như vậy. . . . . .”
Khánh Vương cũng thở dài, hắn một đại nam nhân đi như vậy không sao, chỉ là Lộ Nhi có thể. . . . . .
“Khánh, đệ nói chúng ta nên làm gì bây giờ? Ta vốn không am hiểu trận pháp, đối với chuyện này càng không nghiên cứu gì nhiều. . . . . .”
Dẫn binh đánh giặc, hắn làm được, cũng rất thành thạo.
Mặc dù địch nhân cường hãn hơn, hắn cũng không sợ.
Nhưng đối với kỳ môn dị thuật này, hắn lại . . . . .
“Đệ cũng không hiểu, nhưng hoàng huynh đang nỗ lực, đệ nghĩ chúng ta nên. . . . . .”
Khánh Vương ngẩng đầu nhìn trời, cho tới bây giờ không nghĩ tới hắn sẽ bị trận pháp này vây khốn.
“Đúng rồi, Vương gia, không phải mọi người đều nói trận pháp đều có mệnh môn sao? Trận pháp này. . . . . .”
Lộ Nhi chợt vỗ đầu, nàng nhớ đã xem qua trên ti vi, là nói như vậy a.
“Đúng vậy, nhưng chúng ta không biết mệnh môn ở chỗ nào. . . . . .”
Hiên Vương lắc đầu một cái, thở dài nói.
“Đúng, chúng ta không biết trận pháp này.”
Khánh Vương cũng thở dài, bất đắc dĩ buông tay.