Hiên Vương ôm nàng thật chặt, trên người hắn không mặc nhiều quần áo lắm, nhưng cái ôm của hắn cũng rất ấm áp, nàng vui mừng tựa lên trên rất thoải mái!
Nhưng hiện tại không biết là giờ gì, lạnh quá, thật lạnh quá!
“Lộ Nhi, nàng làm sao vậy? Cảm giác như thế nào?”
Máu còn chưa đủ, nhưng thân thể Lộ Nhi lại cực kỳ run, Hiên Vương bất an hỏi.
“Đúng vậy, Lộ Nhi, cảm giác không thoải mái thì nói một tiếng. . . . . .”
Khánh Vương cũng khẩn trương nhìn nàng, trong thanh âm mang theo vội vàng khó nén !
“Ta. . . . . . Ta không sao, chỉ là có chút lạnh, chỉ là cảm giác có chút lạnh thôi!”
Nhìn guơng mặt lo lắng của hai người họ, Lộ Nhi cảm kích cười một tiếng ——
Nhưng hai người bọn họ thật rất tốt a, bị lấy máu như vậy, nàng có thể thoải mái mới là lạ chứ?
Bằng không, bọn họ cũng đổ máu thử đi, cũng biết là cảm giác gì!
“Lộ Nhi, ta. . . . . .”
Hiên Vương lại muốn cởi quần áo, Lộ Nhi vội vàng dùng tay còn lại bắt được hắn, thở dài nói:
“Không cần! Hiện tại ta cảm thấy tốt hơn nhiều!”
Nàng nhích lại gần ngực hắn, cái gì mà trận pháp chứ, đồ vứt đi, ngay cả lửa cũng không có!
Vương gia nói là sợ cái gì vậy, Lộ Nhi không nhớ rõ, chẳng qua là nàng rất không thoải mái, loại cảm giác bất lực không thể làm gì!
“Tốt lắm, cũng được rồi. . . . . .”
Hiên Vương cuống quít xé áo ra, giúp Lộ Nhi xử lý tốt miệng vết thương, thấp giọng nói:
“Khánh, đệ mang Lộ Nhi ra xa một chút, ta đi đổ máu!”
Đổ máu, người cũng phải cách xa một chút sao? Vậy sẽ không có nguy hiểm?
“Không, Tam ca, Lộ Nhi là một cô gái tốt, tốt hơn là huynh nên quý trọng nàng. Hơn nữa huynh cũng sắp làm cha rồi, để đệ đi!”
Ánh mắt Khánh Vương phức tạp nhìn Lộ Nhi một cái, quả quyết cầm chén máu lên.