Ôm lấy Lộ Nhi, Hiên Vương bước nhanh lui về phía sau!
Khánh Vương nhìn bóng lưng cao lớn càng ngày càng xa, cũng không che dấu được bi thương trong lòng!
Lộ Nhi, thật sự nàng đã lựa chọn sao?
Hiên Vương, thật sự yêu nàng, ta đã đã nhìn ra, nàng cũng tìm được hạnh phúc của mình, vậy có phải ta nên lặng lẽ rút lui hay không?
Lộ Nhi, nàng cũng biết, nhìn bộ dạng ân ân ái ái của hai người, trong lòng của ta rất khổ, rất đau!
Nhưng ta không thể biểu hiện ra, bởi vì người kia là ca ca của ta!
Mà huynh ấy cũng là cha của đứa nhỏ!
Có muốn loại bỏ tất cả cố gắng của ta hay không, có muốn cứ tự nhiên chúc phúc cho nàng hay không?
Có muốn hay không?
Trong mắt mang theo đau đớn, nhưng hắn không thể, cũng sẽ không biểu hiện ra.
Lộ Nhi. . . . . .
————
“Hiên, việc đó thật nguy hiểm như vậy sao?”
Vốn là môi anh đào, lúc này đã sớm không có chút huyết sắc nào, tái nhợt làm cho lòng người đau!
Thật ra thì, thân thể Lộ Nhi cũng coi là khỏe mạnh, hơn nữa trước đây không lâu đã ăn được, Cô Ưng cho nàng hai viên Huyết ngọc hoàn, bằng không, lúc này nàng đã sớm ngất đi!
Nhưng vừa rồi nàng cũng thiếu chút nữa té xỉu, vừa khẽ động liền muốn ngất đi!
Là nàng âm thầm dùng sức bóp lòng bàn tay của mình, nàng mới cố gắng đi được vài bước.
“Lộ Nhi, không nên lo lắng, Khánh không có việc gì!”
Hiên Vương dường như nói với Lộ Nhi, cũng giống như là đang nói với chính mình!
Cụ thể như thế nào, hắn cũng không dám bảo đảm, nhưng một chút cũng có thể biết, đó chính là ——
Nếu quả thật có chuyện, hắn và Lộ Nhi tuyệt đối sẽ không may mắn thoát khỏi!
Hôm nay, ba người bọn họ ở chung một chỗ, gắn bó thật chặt, ai cũng không trốn thoát.
“Hiên, ta rất sợ. Chàng trách ta sao? Ta không nói với chàng. . . . . .”