Lộ Nhi muốn vươn tay, nhưng quá lạnh rồi, một cử động nhỏ nàng cũng không muốn!
“Trách nàng! Lộ Nhi, tại sao không nói cho ta. . . . . .”
Đi cũng không xa lắm, Hiên Vương dựa vào một gốc cây ngồi xuống, trong thanh âm, mang theo chút mệt mỏi!
Hiện tại, hắn cũng cảm thấy lạnh, hắn ôm Lộ Nhi thật chặt, thậm chí hắn cũng không biết, rốt cuộc là người nào đang sưởi ấm người nào?
Là Lộ Nhi đang sưởi ấm hắn? Hay là hắn đang sưởi ấm Lộ Nhi?
Lộ Nhi cũng ôm chặt Hiên Vương, nàng cũng rất lạnh, hiện tại cho dù nằm trong ngực hắn, nàng vẫn cảm thấy rất lạnh!
“Thật ra thì, Hiên, ta nói thật với chàng, chàng không nên tức giận.”
Lộ Nhi thở dài, trong thanh âm cũng mang theo chút run rẩy, nàng tiếp tục nói:
“Nếu như không phải là ta biết có người đuổi giết, thậm chí ta hi vọng, rời Vương Phủ, rời xa chàng. . . . . . Ta nói rồi, ta không thuộc về thế giới này, ta đến từ rất nhiều rất nhiều năm về sau. Ở thế giới của chúng ta, nữ nhân cũng có thể kiếm tiền, cũng có thể tự nuôi sống mình! Thế giới của chúng ta, tình yêu là một lòng, là chuyện hai người, nhiều người không thể gọi là tình yêu. Hiên, chàng biết không? Khi ta biết thân phận của chàng, ta đã muốn rời đi. Mặc dù nơi này không phải thế giới của ta, nhưng ta cảm thấy, đi ra ngoài ta cũng có thể tự chăm sóc bản thân và đứa nhỏ. . . . . .”
“Lộ Nhi. . . . . .”
Vùi đầu đến tóc của nàng , hắn vẫn tính trước được.
Lúc ấy chính là sợ Lộ Nhi sẽ tìm cái chết, cho nên hắn mới uy hiếp Lộ Nhi ký khế ước kia.
“Ta biết chàng là Vương gia, mà ta, cũng là một người không có bối cảnh, không có thân phận. Về sau chàng sẽ lấy thê tử, sẽ nạp thiếp. . . . . . Sẽ có rất nhiều rất nhiều nữ nhân. Mà ta, chỉ có một đứa nhỏ này. Có lẽ, chàng sẽ vì đứa nhỏ, sẽ cho ta một danh phận tốt, chẳng hạn như sườn phi. . . . . . Làm sườn phi của Hiên Vương gia, khẳng định có rất nhiều nữ nhân tha thiết ước mơ, nhưng ta. . . . . .”