“Vương gia đâu ? Vương gia thế nào? Tại sao chàng không tới đây?”
Lộ Nhi vội vàng hỏi, dùng sức bắt được tay Tiểu Tuệ, sợ hãi hỏi.
“Phu nhân, Vương gia. . . . . . Vương gia không sao. . . . . .”
Ánh mắt Tiểu Tuệ tối sầm lại, trong lòng vì Vương gia cảm thấy cao hứng, lại cảm thấy có chút lo lắng——
Phu nhân cũng thích Vương gia, nhưng Vương gia ngài ấy. . . . . .
“Chàng không sao? Thật không sao? Ta muốn thấy chàng, ta nhất định phải gặp mặt chàng. . . . . .”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm của Tiểu Tuệ, trong lòng Lộ Nhi cảm thấy không ổn, Vương gia thế nào? Không phải nói là không có chuyện gì sao, làm sao có thể?
“Phu nhân, Vương gia không sao, đại phu nói không sao. . . . . .”
Nhìn Lộ Nhi nóng nảy, Tiểu Tuệ vội vàng hốt hoảng đè Lộ Nhi lại, đại phu đã nói, lần này phu nhân và hài tử không việc gì, đây chính là vô cùng may mắn a!
Nhưng về sau, ngàn vạn lần không thể xảy ra bất kỳ rủi ro nào!
“Chàng thế nào? Có phải vẫn chưa tỉnh lại hay không?”
Trên người mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, thân thể Lộ Nhi không nhúc nhích được, nàng chỉ có thể ngưng giãy giụa, bất an hỏi.
“Phu nhân, thật ra thì, đại phu nói rất nhanh, rất nhanh sẽ tỉnh lại. . . . . .”
Chuyện này lừa gạt cũng không gạt được, Tiểu Tuệ không có nói dối Lộ Nhi, thấp giọng nỉ non nói.
“Cái gì? Thật sự chưa tỉnh lại?”
Đều là lỗi của nàng, đều do nàng!
Người bọn họ muốn giết chính là nàng Bạch Lộ Nhi, tại sao lại liên lụy đến Vương gia chứ?
Đúng rồi, còn có Khánh Vương, hắn ở gần mệnh môn hơn, vậy Khánh Vương hắn?
“Khánh Vương đâu? Khánh Vương như thế nào?” “
Đổi lại nàng thật có lỗi với Khánh Vương, Khánh Vương đối với nàng tốt như vậy, cái gì nàng cũng không giúp hắn, ngược lại làm hại hắn. . . . . .
Khánh Vương, bằng hữu tốt nhất của nàng, nghĩ đến hắn vì muốn mình cười mà trêu chọc, dán bộ râu buồn cuời, phụng bồi nàng đi ăn cá, len lén mua cho nàng ô mai, hắn vì nàng đề cập tới Thính Vũ Các.