Tất cả mọi chuyện như ở trước mắt, hắn vì mình làm nhiều như vậy, nhưng nàng thì sao?
Nàng đã làm gì cho hắn? Giúp hắn cái gì!
Lộ Nhi, cô thật rất ích kỷ, cô cũng quá ích kỷ!
Khi tâm tình cô không tốt, hắn sẽ tới nói chuyện cùng cô, cười với cô. Khi cô cảm thấy mất mát, hắn sẽ cùng cô đi dạo phố, cùng cô tùy hứng;
Khi cô thèm ăn mà không có đồ ăn, hắn sẽ len lén đưa đồ cho cô. . . . . .
Nhưng còn cô?
Vì không để cho Hiên Vương hiểu lầm cô, ngay cả đôi mắt quan tâm kia cô cũng không dám nhìn. . . . . .
Mọi người nói khi mang thai không thể rơi lệ , nhưng Lộ Nhi làm thế nào cũng không nhịn được, cứ như vậy mà rơi lệ!
Tại sao, tại sao phải như vậy, tại sao phải như vậy chứ!
Bọn họ muốn mạng người, là của nàng!
Nhưng bị thương, cuối cùng gặp chuyện không may, nằm bất tỉnh, cũng là hai người!
Khánh Vương, vì nàng mà đi qua đổ máu, Hiên Vương ở thời điểm gặp nguy hiểm, dùng thân thể của mình bảo vệ nàng!
Không, nàng không thể ở chỗ này, không thể sống ở đây như vậy, nàng muốn đi ra ngoài, muốn đi ra ngoài xem thử, nhanh chân tới thăm bọn họ!
“Tiểu Tuệ, dẫn ta đi gặp Vương gia, ta muốn thấy Vương gia. . . . . .”
Xoa nước mắt trên mặt, trong mắt Lộ Nhi lóe lên thiết tha khó có được.
“Phu nhân, không thể, không thể a. . . . . . Thân thể của người, đại phu nói không thể đi ra ngoài, ngàn vạn lần không thể đi ra ngoài. . . . . .”
Tiểu Tuệ bất an kéo Lộ Nhi, nàng tin tưởng nếu như Vương gia không sao, ngài ấy cũng sẽ ủng hộ nàng làm như vậy.
“Không, ta muốn gặp chàng. . . . . . Mang ta đi gặp chàng, có được hay không?”
Lộ Nhi lầm bầm, nàng muốn qua đó phụng bồi hắn, phụng bồi cha của con nàng!
Nàng cũng muốn đi thăm Khánh Vương một chút, nàng muốn xác định hắn có chuyện gì hay không!
“Phu nhân, nhưng đại phu nói. . . . . .”
“Cô cứ muốn đi như vậy?”