Nàng nhất định mang Lộ Nhi đi!
Lộ Nhi chính là Lộ Châu, nàng đã xác định, nàng tin tưởng cảm giác của mình, tuyệt đối sẽ không sai.
Hiện tại nàng muốn biết rõ ràng chính là, quan hệ giữa Lộ Châu và Hiên Vương, Khánh Vương đến tột cùng là thế nào?
Còn có đứa bé này, Hiên Vương một người lãnh đạm cao ngạo như vậy, hắn thật sự không có khúc mắc mà tiếp nhận đứa bé này sao?
Mâu quang quét về phía bóng dáng yếu đuối Tiểu Mê đang ôm, Văn Văn cảm thấy trước mắt giống như có sương mù bao phủ nàng, chân tướng dường như cũng gần ngay trước mắt, nhưng nàng lại không tìm được chút đường ra nào!
Hiên Vương, ở thời khắc mấu chốt có thể lấy tính mạng mình mà cứu Lộ Châu, hành động như vậy làm cho nàng sợ!
“Phu nhân, cẩn thận một chút. . . . . .”
Tiểu Tuệ cẩn thận đi theo, Tiểu Mê ôm Lộ Nhi đang nhìn đến ánh mắt công chúa, chủ tử như vậy rất xa lạ, nàng cũng không rõ ràng!
“Tiểu Tuệ, ta không sao!”
Lộ Nhi thở dài, nàng không sao, hiện tại nàng thật sự không sao!
Sắp gặp Hiên Vương rồi, nàng nên cảm thấy cao hứng mới đúng!
Nhưng Tiểu Tuệ lo lắng nàng như vậy, trong lòng Lộ Nhi vẫn cảm thấy có chút cảm động.
Công chúa không lừa gạt nàng, phòng của Hiên Vương và nàng cũng không phải là xa.
Đi có trên dưới một trăm bước, đã đến phòng của hắn!
Bọn họ ở trong một ngôi nhà, đều thuộc về Ngạo Vũ Các, hai gian phòng đối diện xa xa, nhưng khoảng cách giữa bọn họ làm cho người ta cảm giác như gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
(Nguyên văn Chỉ Xích Thiên Nhai – 咫尺天涯.)
Không có người khác giúp, hiện tại nàng cũng không gặp được hắn!
Tiểu Mê thả Lộ Nhi trên một cái ghế trước giường, ngồi xong!
Nhìn gương mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, Lộ Nhi không nhịn được lệ rơi đầy mặt!
Vương gia, tính khí từng không tốt, thích mặt thối, Vương gia động một chút là có động tác dã man, không nghĩ tới cũng sẽ có một ngày yếu ớt như vậy.