“Đúng vậy, Tuệ Nhi, em run cái gì. . . . . .”
Ai, tiểu tỷ của em ơi, người không cảm thấy người nọ không giống với người thường ư?
Ô ô, đây là đương kim hoàng thượng, vạn tuế gia của chúng ta nha. . . . . .
Nhưng phu nhân cái gì cũng không biết, mà vạn tuế gia giống như không có ý định nói cho phu nhân, hai người bọn họ. . . . . .
Hiện tại nàng đã có thể tưởng tượng, một lúc sau phu nhân biết thân phận Hoàng thượng, sẽ thở hổn hển như thế nào!
Mà ánh mắt Hoàng thượng nhìn mình như vậy, rõ ràng chính là cảnh cáo nàng, cái gì cũng không thể nói.
Ô ô, tại sao số nàng khổ thế này?
Hoàng thượng, người không nên đùa nô tỳ như vậy, người cũng biết, lá gan nô tỳ rất nhỏ.
“Ừm, lạnh. . . . . .”
Mồ hôi, nàng cũng không thể nói là bị Hoàng thượng dọa sợ chứ? Ô ô, nàng quá đáng thương!
“A, là có chút lạnh, Lộ Nhi, cô ăn nhanh một chút, ăn xong rồi cũng về sớm đi, cẩn thận kẻo lạnh!”
Ánh mắt lại chuyển sang Lộ Nhi, trên gương mặt tuấn dật, ánh mắt sáng rực như dòng điện cao thế.
“Ta à? Cũng không có việc gì! Tiểu Tuệ, dọn dẹp đồ thôi, lát nữa ta đến chỗ Vương gia. . . . . .”
Ô ô, lúc này đã khuya khoắt, ăn nhiều đồ như vậy phải đi dạo bằng không sẽ không tiêu hóa tốt.
Tiểu Tuệ bất an nhìn Hoàng thượng. Hhoàng thượng trợn mắt, cả giận nói:
“Còn không mau dọn dẹp?”
Lộ Nhi kinh ngạc quay đầu lại, nhìn người này đột nhiên tức giận, nhìn Tiểu Tuệ đang run rẩy, hiện tại thật sự lạnh như vậy sao?
“Này, đây là nha đầu của ta, tại sao lại hung ác với em ấy như vậy?”
“Việc này. . . . . . Ta thấy nàng ta có chút đần, ngay cả lời của cô cũng nghe không hiểu, cho nên mới. . . . . .”
Hỏi vấn đề này cũng quá khó khăn đi?
Nhưng cũng đúng, đó là nha đầu của Lộ Nhi, hắn phát cáu cái gì.