Nhưng hắn là Hoàng thượng, nổi giận cũng phải giải thích với người khác sao? Nếu như mỗi lần nổi giận đều phải giải thích, vậy chẳng phải là muốn hắn mệt chết sao?
“Tiểu Tuệ đừng sợ, nhanh dọn dẹp đi!”
Nếu không phải là hiện tại nàng không thể làm việc vất vả, nàng sẽ giúp đỡ Tiểu Tuệ.
Nhưng bây giờ đêm đen đường xa, nàng cũng không dám lanh chanh hấp tấp, lại sợ xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.
Đêm nay cũng không sáng lắm, những ngôi sao nhỏ lấp lánh nhưng không có trăng sáng.
Có lẽ đây chính là thói quen của mọi người, ngẩng đầu nhìn đêm, thích xem trăng sao cùng nhau chiếu sáng, bằng không, trong lòng sẽ cảm thấy, hình như là thiếu chút gì đó.
“Đúng vậy, ngươi là ai? Không phải ngươi lại là một Vương gia nữa chứ?”
Đi vài bước, Lộ Nhi quay đầu, hồ nghi quan sát nam tử bên người, đột nhiên hỏi.
“Vương gia? Làm sao cô lại đoán như vậy?”
Hoàng thượng nhăn mày, nữ nhân này còn không đoán được thân phận của hắn sao? Có phải cũng quá đần hay không.
“Không tại sao a? Vừa rồi ta vẫn không chú ý, thật ra thì dáng dấp ngươi cùng với Hiên Vương, Khánh Vương vẫn có chút giống nhau. Ta đoán ngươi cũng là huynh đệ của bọn họ, dĩ nhiên là một Vương gia . . . . . .”
Lộ Nhi quay đầu, trên mặt lộ ra nụ cười đương nhiên. Hoàng thượng lại nháy mắt mấy cái, gương mặt tuấn tú đột nhiên tiến tới trước mặt Lộ Nhi, bọn họ gần như là mặt đối mặt nhìn nhau.
“Ta giống như họ, vậy ta cũng có thể là Hoàng thượng. Lộ Nhi, làm sao cô không đoán ta là Hoàng thượng chứ?”
Trời ạ, người này có bệnh sao? Tại sao đến gần mình như vậy?
Hắn không biết, khoảng cách gần như vậy rất dễ dàng làm ọi người hiểu lầm cái gì sao?
“Ngươi. . . . . Khụ. . . . . . Ngươi lui về phía sau một chút. . . . . .”
Lộ Nhi lui về phía sau mấy bước, đứng gần một mỹ nam như vậy, đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy, cực kỳ không quen!