Trong mắt mang theo ý tiếc nuối rõ ràng, Lộ Nhi quay đầu kêu Tuệ Nhi, mới phát hiện khi nàng quay đầu, thấy Tuệ Nhi nhìn thẳng tắp về phía sau. . . . . .
Phía sau có vật gì đó?
Không phải là người đẹp trai nào chứ?
Nha đầu này, cả ngày đối mặt hai Vương gia một lạnh một nóng, xinh đẹp không giống như nam nhân chẳng lẽ đến bây giờ không có tý sức miễn dịch nào sao?
Không thèm để ý quay đầu lại, thầm nói tốt nhất nên là {ám vệ} rất đẹp trai rất tuấn tú ——
Lấy kinh nghiệm nàng xem tiểu thuyết, nhiều khi ở trong truyện nam chính cũng không nhất định là Vương gia.
Có điều khi quay đầu, nàng liền hối hận, thấy cái mặt đen dọa người, Lộ Nhi hối hận ruột cũng xoắn lại——
Ô ô, nơi này cách thư phòng của Vương gia cũng không xa, nàng tại sao lại quên mất còn có nhân vật như vậy tồn tại chứ?
Ban ngày ban mặt, hắn không có ở thư phòng làm việc đi lang thang ra ngoài làm gì?
Bây giờ mặt trời đang lên cao thật đúng dịp, nhưng vì sao nàng cảm thấy chung quanh là một trận gió lạnh đây?
Không phải là thời tiết thay đổi chứ?
Ngươi xem sắc mặt của hắn giống như so với việc bắt được thê tử của mình vụng trộm với người khác còn đen hơn!
Aiz, Lộ Nhi cúi đầu, tại sao nàng lại nghĩ tới vụng trộm?
Nàng cũng chỉ là cùng Khánh Vương nói hai câu, tổng cộng cũng chỉ đôi câu mà thôi, tại sao có thể coi như là vụng trộm?
Hơn nữa nàng cũng không phải là thê tử của hắn, không phải người nào của hắn, coi như là thật sự vụng trộm với người khác, cùng nam nhân khác có cái gì sai, hắn cũng không cần tức giận như vậy chứ?
Nàng không có làm sai cái gì, tại sao phải chột dạ như vậy?
Nàng chẳng có lý gì phải sợ. Chẳng phải là vừa rồi hắn hèn hạ đặt bẫy nàng, để cho nàng ký vào khế ước chết tiệt sao!
Đôi mắt khẽ chuyển, Lộ Nhi cũng không cần thiết giải thích gì với hắn. Nàng quay đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Tuệ Nhi đang run rẩy một cái:
“Ngây ngốc cái gì? Trở về!”
Ngẩng đầu lên, ưỡn ngực, nàng kiêu ngạo đi về phía trước ——
Mặc dù trong lòng có chút sợ sệt, nhưng sợ còn tác dụng gì không?