Hiện tại hoàng đế Đại Nguyệt là Nam Cung Minh, cũng coi là hoàng đế rất tốt, hậu cung của hắn, tổng cộng có hơn mười phi tử, so với Tiên Hoàng thì ít hơn nhiều.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, rải một tầng ánh bạc trên những đóa hoa, một thân ảnh cô độc, lẳng lặng đứng trong viện, hướng về phía trăng sáng xuất thần.
“Hoàng thượng. . . . . .”
Một nữ tử nhìn qua chưa đến hai mươi tuổi, cầm trong tay một chiếc áo khoác màu vàng đi tới, trên khuôn mặt tuyệt sắc tràn đầy vẻ lo lắng.
“San San, sao nàng chưa đi ngủ?”
Mày rồng không vui nhăn lại, trên gương mặt Hoàng thượng mang theo chút không vui, hai mắt trìu mến nhìn thân ảnh đơn bạc.
“Hoàng thượng, không phải người cũng chưa nghỉ ngơi sao?”
Nữ tử thản nhiên cười một tiếng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo tĩnh mịch thoát tục, cả người dịu dàng giống như hoa sen, thanh nhã giống như U Lan thâm cốc.
“Trẫm. . . . . . San San, gả cho ta, nàng có hối hận?”
Đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé, Hoàng thượng ôn nhu hỏi.
“Không, Hoàng thượng, San San cho tới bây giờ chưa từng hối hận. . . . . .”
Nữ tử buồn bã cười một tiếng, trên gương mặt mang kiên định chưa bao giờ có, hai mắt nàng sáng rực nhìn nam tử có vẻ tiều tụy trước mắt.
“Đối với nàng. . . . . . San San, nếu như ta có chuyện, ta sẽ cho nàng tự do. . . . . .”
Mệt mỏi, hắn thật sự mệt mỏi, có lẽ có câu nói thật sự đúng, là của mình sẽ là của mình, không phải của mình, làm gì cũng không thể giành được.
Ngôi vị Hoàng thượng này, vốn không phải là của hắn.
“Hoàng thượng, người không nên nói như vậy, người nhất định không có chuyện gì. . . . . .”
Nữ tử kiên cường cắn chặt răng, hai mắt đỏ bừng cũng cố chấp không rơi lệ, cô cô của nàng, cũng chính là đương kim Thái hậu, mặc dù không phải là thân, nhưng cũng là người trong tộc.