Luôn có cảm giác trong cung đã xảy ra chuyện, nhưng Hiên Vương lại không tự nói với mình, trong lòng Lộ Nhi tràn đầy bất an, người nàng có thể hỏi cũng chỉ có Từ thái y thôi.
“Lộ Nhi, chuyện này. . . . . . Cha cũng chưa nghe nói. . . . . .”
Bệnh tình của Hiên Vương vẫn do ông phụ trách, điều này không sai, nhưng bệnh của Hoàng thượng vài năm nay ông chưa từng nhúng tay vào.
Từ thái y nhăn mày, hiện tại Hoàng thượng không có chuyện gì, gần đây luôn luôn vào triều đúng giờ, vậy việc có thể khiến cho Hiên Vương lo lắng cũng chỉ có quốc sự.
“Đại Hàn bên kia cũng không phải là chuyện lớn, trước đây không lâu Hoàng thượng phái Hiên Vương điều hai phó tướng qua đó, việc này đã sớm trở lại bình thường rồi!”
Quan hệ hiện tại rất là kỳ diệu, giống như Đại Hàn, mặc dù bọn họ thường thường gây rối ở biên cảnh Đại Nguyệt, nhưng cũng không dám quá phận. Giữa ba nước là lệ thuộc lẫn nhau, cản trở lẫn nhau, nếu như bên này thật sự có khó khăn, trừ phi bọn họ nắm chắc phần thắng thậm chí dám nuốt trọn Đại Hướng quốc, bằng không, bọn họ cũng không dám ăn Đại Nguyệt.
“Không phải là quốc sự, vậy là chuyện gì? Đúng rồi, cha, chuyện kia đã nói cho Hoàng thái hậu chưa?”
Từ thái y gật đầu một cái, thở dài nói:
“Phải nói rồi, đoán chừng trong vòng hai ngày này Hoàng thái hậu sẽ tìm con. Lộ Nhi, con nói xem nên làm gì bây giờ?”
Hoàng thái hậu thấy nàng, chắc chắn chỉ có thể là chuyện giải độc, hai dược liệu giải độc quý báu này dùng vũ lực để đoạt lấy lại là hạ sách, có thể không dùng vũ lực là tốt nhất.
“Chuyện này, cha, con sẽ đồng ý . . . . . .”
Bất kể công chúa yêu cầu điều kiện gì, nàng cũng sẽ đáp ứng, dù sao hiện tại quan trọng nhất vẫn là thân thể của Hiên Vương.
Hiên Vương khỏe mạnh, bọn họ mới có tương lai sau này, nếu như Hiên Vương xảy ra chuyện gì, tất cả đều không có khả năng.
“Lộ Nhi, công chúa không phải là một người bao dung, con. . . . . .”