Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên Qua


Từ thái y lo lắng nhìn Lộ Nhi, nàng chỉ lắc đầu:
“Con sẽ không bỏ Hiên Vương, nhưng con cũng không thể trơ mắt nhìn chàng gặp chuyện không may. Cha, cha yên tâm đi, con sẽ xử lý tốt.”
Lúc đi ra, tâm tình có chút nặng nề, Lộ Nhi không ngồi kiệu, ở trên đường tùy ý bước đi.
Nơi này là kinh thành, tiếng rao bán không ngừng, trên đường rất phồn hoa, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ thấy một vài người quần áo rách nát.
Trong thành có vài chỗ phát cháo, buổi trưa có rất nhiều người nghèo ăn không đủ no tới đây lĩnh cháo, chuyện này là do nàng lúc ấy đề nghị, nhưng nàng cũng chỉ có thể làm được như vậy, thiên hạ có quá nhiều người ăn không đủ no, nàng không quản được.
“Phu nhân, cho ít đồ ăn đi. Nương con mấy ngày chưa ăn gì rồi. . . . . .”
Áo bỗng nhiên bị người kéo, Lộ Nhi nhìn xuống, thấy một đứa nhỏ tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, đáng thương nhìn mình.
“Đứa nhỏ, đói bụng ư. . . . . .”
Nhìn quần áo bẩn thỉu của đứa bé, Lộ Nhi thở dài, dắt tay đứa nhỏ đi tới một cửa hàng, mua mười cái bánh bao, tiểu khất cái cao hứng cầm đi.
“Phu nhân à, kỳ thật những đứa nhỏ như vậy có rất nhiều, người không quản được . . . . . .”
Người bán bánh bao nhìn bóng lưng vui vẻ của đứa nhỏ kia, không đành lòng nhắc nhở.
“Sao vậy ông chủ? Không phải trong kinh thành chúng ta có mấy chỗ phát cháo sao?”
Lộ Nhi không hiểu nhìn chủ quán, ông ta chỉ thở dài:
“Đúng là có chỗ phát cháo, nhưng cháo cũng chỉ có thể no bụng, những đứa trẻ lưu lạc này đã thành một bang phái nhỏ. Đồ bọn nó xin được đều phải nộp lên trên, tặng cho tiểu hoàng đế. . . . . .”
Cái bang?
Trong đầu Lộ Nhi hiện ra từ này đầu tiên, chẳng lẽ những đứa nhỏ này cũng hợp thành Cái bang trong truyền thuyết sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui