Tối ngày kia.
Tại Mạc thị.
Bối Mạt dẫn hai đứa nhỏ đi tham quan một vòng quanh công ty.
Bởi vì là lần đầu đến đây, cho nên Mạc Quân Thành và Mạc Quân Nghị có rất nhiều bỡ ngỡ cùng lạ lẫm.
Cứ đi được một đoạn, thấy thứ gì hay ho, hai đứa lại tranh nhau hỏi.
"Mẹ ơi, chỗ này sau này sẽ để lại cho anh hả?"
"Gì? Anh không muốn đâu."
Mạc Quân Thành lên tiếng từ chối.
Mặc dù trong lòng cũng rất muốn chiếm nơi này làm "địa bàn riêng".
Thế nhưng, thằng bé hiểu rõ đạo lý "kính trên nhường dưới".
Đã là anh thì phải nhường thứ tốt hơn cho em trai, bản thân chịu thiệt một chút cũng được.
Bối Mạt cười rộ lên, xoa đầu hai đứa con mới được năm tuổi của mình: "Mẹ không biết.
Phải xem ý kiến cha hai đứa với ông nội nữa."
Mạc Quân Nghị tư lự giống như ông cụ non một lúc lâu, sau đó mới cất giọng đầy tò mò.
"Mẹ ơi.
Cha bảo chú Tống có bạn gái rồi.
Là chị xinh đẹp nào vậy?"
"Bây giờ sẽ chúng ta đi gặp chị ấy."
...
Hướng Mạn đứng ở trong góc phòng tiệc, trái tim vì căng thẳng nên cứ đập rộn ràng.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh.
Hôm nay, cô diện một chiếc váy trắng liền thân.
Mái tóc dài, đen láy được làm đầy tỉ mỉ.
Phút chốc, sắc đẹp của cô như được đẩy lên một tầng cao mới.
Hướng Mạn lúc này tựa như một con búp bê bằng da bằng thịt, xinh đẹp động lòng người.
Lại mang dáng vẻ yếu ớt khiến người khác nảy sinh ý nghĩ muốn chở che.
Ánh mắt cô hơi hoảng loạn, cố gắng tìm hình bóng Tống Khương trong biển người phía trước.
Hắn nói hắn đi lấy đồ ăn, nhưng đã gần ba mươi phút rồi.
Đi lấy đồ ăn sẽ lâu như vậy sao? Hướng Mạn có chút lo lắng.
"Chị gái xinh đẹp ơi."
Hướng Mạn giật mình, cúi đầu nhìn cậu nhóc cao đến ngang hông mình.
Đứa bé rất đẹp trai.
Nét đẹp rất hài hoà, pha trộn giữa tinh nghịch và sắc xảo.
Một đứa trẻ lại xuất hiện ở nơi này, cô đoán là đến cùng với cha mẹ.
Hướng Mạn ngồi khụy xuống để chiều cao bản thân ngang tầm cậu nhóc, như vậy sẽ dễ nói chuyện hơn, cũng sẽ thể hiện sự tôn trọng người khác.
"Sao vậy? Em bị lạc hả?"
Mạc Quân Nghị lắc đầu: "Không có.
Em đến tìm chị xinh đẹp."
Hướng Mạn nhíu mày, bất giác cảm thấy hơi hoảng.
Tìm cô? Nhưng cô đã làm ra chuyện gì đâu? Với lại...!hình như cô không quen đứa nhỏ này.
Quân Nghị tiếp tục lên tiếng giải thích: "Em đến gặp bạn gái chú Tống."
Chú Tống?
Cả thành phố Kinh Bắc này chỉ có duy nhất một Tống gia mà thôi.
"Chú Tống" trong lời nói của đứa trẻ kia, một trăm phần trăm chính là Tống Khương rồi.
Nghĩ nghĩ một lúc, Hướng Mạn lại được một pha sửng sốt.
Bạn gái?
Cô trở thành bạn gái hắn từ khi nào vậy?
Không biết vì lí do gì, khuôn mặt của Hướng Mạn thoáng chốc đã đỏ bừng.
Cô quýnh lên, hốt hoảng giải thích:
"Không...!không phải đâu.
Chị và chú ấy hoàn toàn không có..."
"Không có cái gì?"
Hướng Mạn giật mình ngẩng đầu.
Phát hiện ra Tống Khương đã đứng trước mặt mình từ lúc nào không hay.
Cô nở nụ cười đầy gượng ép, gãi gãi má nhìn hắn chằm chằm.
Mạc Quân Nghị nghe thấy tiếng người quen liền quay đầu lại, vui vẻ lớn tiếng: "Chú Tống!"
"Quân Nghị ngoan, đừng quấy chị."
"Chú, chị ấy không phải bạn gái chú à?" Mạc Quân Nghị nhướn mày: "Nãy giờ chị ấy cứ chối."
Tống Khương ngẩng đầu nhìn biểu cảm đầy khó xử của Hướng Mạn rồi lại cúi đầu nhìn ông cụ nọ đang thắc mắc kia, chậm rãi giải thích:
"Ừ, không phải bạn gái."
"Hả? Sao cha cháu bảo..."
"Đấy là vợ chú! Thằng cha mày đồn gì vớ vẩn thế?".