Ba ngày sau.
Cô nhi viện Kim Dương.
Tống Khương cùng Hướng Mạn đi đến gặp viện trưởng.
Hỏi qua mới biết nơi này năm năm trước đã được sửa sang, đổi mới, không còn dáng vẻ ngày trước nữa.
Viện trưởng cũng không phải người trước đây, ngay cả bà sơ cũng không giống nữa.
Ở nơi mới mẻ này mà có thể tìm được dấu tích của Hướng Mạn, Tống Khương sẽ cảm thấy vô cùng may mắn.
Vốn dĩ hắn đưa cô đến đây là mong muốn cô có thể nhớ được chút ít gì đó trong quá khứ.
Thiệu Phong nói, người mất trí nhớ tạm thời có thể sẽ không nhớ được những gì xảy ra trong thời gian gần, nhưng có thể kí ức hồi bé vẫn sẽ đọng lại.
Thế nhưng, hiện tại, Tống Khương cảm thấy khả năng cô nhớ lại thấp đến tuyệt vọng.
Hướng Mạn không hiểu nguyên nhân sâu xa Tống Khương đưa mình đến đây, cô rơi vào suy tư.
Tống Khương cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, không còn trẻ nữa.
Nhưng đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa có ý định lập gia đình.
Cho nên, Hướng Mạn to gan lớn mật suy đoán, hắn đến đây để nhận nuôi một đứa trẻ, để cho cuộc sống độc thân bớt vô vị.
Thật ra, Hướng Mạn cảm thấy suy nghĩ này không tồi.
Có thêm một người bầu bạn, cuộc sống của cô cũng sẽ bớt tẻ nhạt.
Mặc dù đây mới chỉ là suy đoán, thế nhưng Hướng Mạn vẫn rất lớn mật kéo tay áo Tống Khương, kiễng chân, thủ thỉ bên tai hắn.
"Chú ơi, chú muốn nhận nuôi con à?"
"Hả?"
Tống Khương bước hụt, suýt chút nữa thì đã ngã nhào về phía trước.
Hắn nhìn Hướng Mạn chằm chằm, ánh mắt tràn đầy khó tin.
Bởi vì, ý nghĩa câu nói mà hắn nghe được không hề giống suy nghĩ của Hướng Mạn: cô muốn...!có con với hắn!
Nuốt nước bọt, giấu đi sự vui mừng khó tả trong lòng, Tống Khương nắm lấy cổ tay Hướng Mạn, vừa kéo cô vừa nói.
"Đi, đi chọn một đứa."
Hướng Mạn cười trộm.
Quả nhiên hắn muốn làm cha rồi!
...
"Em muốn nhận nuôi đứa nào? Anh cho em chọn."
Hướng Mạn nhìn đám trẻ con đang nô đùa trước mắt, sự quen thuộc vô danh bỗng dâng lên trong lòng.
Lắc lắc đầu nhỏ, cô tỉ mỉ quan sát, đánh giá từng đứa trẻ một.
Một lúc sau, cô chỉ tay về phía đứa trẻ tách biệt với đám đông.
Tống Khương đưa mắt nhìn theo, sau đó liền cau mày.
Đó là một đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi.
Nó im lặng đến đáng sợ, khác biệt với tất cả những đứa khác.
Dường như nó trưởng thành hơn so với tuổi.
Chắc hẳn là một đứa bé thông minh.
Tống Khương gật đầu hài lòng, vươn tay xoa đầu Hướng Mạn, sau đó liền khen ngợi:
"Có mắt nhìn."
"Hì hì, cháu chỉ thấy thằng bé đó đẹp trai nhất thôi!"
"..."
Hắn đột nhiên cảm thấy đứa bé kia thật ngứa mắt!
Bên ngoài cô nhi viện, một chiếc Ferrari chậm rãi dừng lại.
Thẩm Bắc Quân và Thẩm Đông Quân bước xuống xe, rảo bước đi vào trong.
Vừa đi, Đông Quân vừa hỏi: "Anh có chắc sẽ có manh mối ở đây không?"
"Anh suy đoán thôi.
Mẹ là người cẩn thận, trên người em gái sẽ có đồ vật chứng minh thân phận, hoặc là ở đây có người giữ nó."
Thẩm Đông Quân gật đầu.
Năm đó em gái bị đưa đến cô nhi viện cũng đã tròn ba tuổi rồi.
Cho nên, ít nhiều mẹ anh ta cũng sẽ nói cho em gái biết thân phận của mình.
Hướng Mạn là thiên kim tiểu thư nhà họ Thẩm!
Nếu cô đã trưởng thành mà không chịu đến Thẩm gia, vậy thì có hai khả năng: không muốn đến hoặc mất trí nhớ!
...!
"Em trai, xin chào."
"..."
"Bọn chị muốn nhận nuôi em."
Ánh mắt đứa bé hơi dao động.
Nó ngẩng đầu nhìn Hướng Mạn, nghi hoặc hồi lâu.
Thằng bé nhíu nhíu lông mày, hệt như một ông cụ non đánh giá:
"Không được.
Chị xấu quá!"
"Mẹ tôi phải xinh, phải đẹp!"
Hướng Mạn: "..." Vẻ bề ngoài quan trọng đến thế sao?
Tống Khương: "..." Mắt mày mù hay sao mà bảo vợ tao xấu hả?