Diên Thành, nhà họ Thẩm.
Hướng Mạn theo chân Thẩm Đông Quân bước vào nhà chính của Thẩm gia trước con mắt tò mò của biết bao người.
Hướng Mạn ngẩng cao đầu, tư thế hiên ngang, bước chân vững vàng, chẳng có lấy một chút sợ sệt.
Nếu Tống Khương có mặt tại đây, chắc hẳn sẽ sửng sốt vì sự thay đổi chóng mặt này.
Cô gái nhỏ hắn vẫn luôn nâng niu, bảo vệ, thật ra không hề yếu đuối như hắn tưởng tượng.
"Đến nơi rồi." Thẩm Đông Quân dừng chân trước cửa phòng khách, nhẹ giọng: "Cha đang đợi ở trong.
Em không cần phải nể mặt ông ấy làm gì."
Sở dĩ Thẩm Đông Quân có thể bình thản nói ra lời bất hiếu này căn bản bởi vì anh chẳng đặt người cha nhu nhược của mình vào mắt.
Một người cha chỉ biết nghe lệnh ông nội, một người cha sẵn sàng đuổi đánh, hắt hủi mẹ và em gái anh ta, Đông Quân sớm đã không còn đặt bất cứ kỳ vọng nào lên người ông ta nữa rồi.
Hướng Mạn gật đầu.
Cô hiểu rõ nỗi lòng của anh trai.
Hơn nữa, với cô mà nói, người cha này căn bản chỉ là người xa lạ, không hơn không kém.
Trên đời làm gì có người cha nào suốt mười mấy năm không tìm kiếm con mình chứ.
Thẩm Đông Quân đẩy cửa phòng khách, giọng nói nội lực, đanh thép của Thẩm Bắc Quân lập tức vọng ra.
"Tôi không quan tâm ông có nhận em gái hay không.
Cha à, hiện tại chủ nhân nhà họ Thẩm là tôi, ông không cần phải nhọc lòng bất cứ chuyện gì cả.
Tôi thấy ông cũng lớn tuổi rồi, ông có muốn đến viện dưỡng lão sống quãng đời còn lại không?"
"Mày!!"
Từng câu, từng chữ thốt ra từ miệng của Thẩm Bắc Quân đều ẩn chứa sự hận thù.
Năm đó, sau khi mẹ anh ta ôm bụng lớn rời khỏi nhà họ Thẩm, Thẩm Hùng, cha anh ta, lập tức đem người tình về nhà.
Không bao lâu sau, Thẩm Đông Quân, Thẩm Bắc Quân có thêm một người mẹ kế và một đứa em gái.
Tuổi thơ của hai anh em cũng vì thế mà trở nên tăm tối.
Cha không quan tâm, mẹ kế đánh đập.
Ngày mẹ anh mất, người cha này không hề xuất hiện, càng không rơi lấy một giọt lệ.
Thử hỏi, nếu người đàn ông trước mặt không nhẫn tâm, không vô tình, liệu rằng Bắc Quân và Đông Quân có lạnh nhạt, vô tâm như hiện tại?
Tiếng mở cửa phá tan bầu không khí căng thẳng.
Thẩm Bắc Quân quay đầu nhìn về phía cửa phòng, đáy mắt rất nhanh đã nhuốm đầy dịu dàng.
Hướng Mạn là em gái anh, là người chảy dòng máu giống như anh, không phải kẻ mang nửa dòng máu hôi thối, bẩn thỉu.
Thẩm Bắc Quân: "Em đến rồi.
Vừa nãy không làm em sợ chứ?"
Hướng Mạn cười nhẹ, lắc đầu tỏ ý bản thân không có việc gì.
Thẩm Đông Quân kéo tay Hướng Mạn, cong môi cười: "Anh, em đưa em gái lên tầng xem phòng đây."
"Được."
Hướng Mạn theo Thẩm Đông Quân lên tầng, không hề phát hiện ánh mắt của người cha ruột đang ghim chặt lên người mình.
Giống!
Đứa con gái này...!thật sự rất giống mẹ nó.
"Ha ha..." Thẩm Bắc Quân cười nhạo một tiếng: "Cha à, bây giờ hối hận đã quá muộn rồi.
Ông hãy ở viện dưỡng lão hối lỗi đi!"
...
Ba ngày sau.
"Mạn này, anh muốn công khai thân phận của em với mọi người.
Em thấy có được không?"
Thẩm Bắc Quân ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, vuốt cằm trưng cầu ý kiến.
Ngay từ khi tìm được em gái, ý nghĩ này đã lóe lên trong đầu anh rồi.
Thẩm Đông Quân cũng không có ý kiến, nhìn chằm chằm vào Hướng Mạn.
Bất kể cô có đồng ý hay không, anh đều sẽ ủng hộ cô.
"Được, em nghe theo anh."
Hướng Mạn bình tĩnh đáp.
Trong thâm tâm, cô cảm thấy việc này là cần thiết.
Huống hồ, lần này cô về Thẩm gia chính là muốn cho bản thân một danh phận để đường đường chính chính sánh vai cùng Tống Khương và con trai.