Hầm rượu của nhà họ Thẩm vô cùng phong phú, muốn rượu quý có rượu quý, muốn rượu ngon có rượu ngon.
Chỉ là hai ông anh quản quá chặt, Hướng Mạn ngay cả cơ hội ngó vào xem thử cũng không có.
Ở bên kia, Tống Khương khi nghe thấy mấy chữ "mượn rượu tỏ tình", đầu óc bỗng choáng váng.
Cả người như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo, ngột ngạt.
Hít thở không thông.
Dưỡng khí như bị ai đó tước đoạt một cách đột ngột.
Sắc mặt hắn trắng bệch, cả người lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, không dám tin nhìn thẳng vào cô.
Hướng Mạn hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi của hắn.
Giờ phút này, cô đang vui chết đi được.
Vốn tưởng sau khi quay lại Kinh Bắc mới có cơ hội tỏ tình, không ngờ ông trời lại trao cho cô cơ hội sớm như vậy.
Cô biết tâm tư hắn dành cho mình.
Gần một tuần không liên lạc, không phải vì bận bịu mà là vì cô cần thời gian đối mặt với tình cảm của bản thân.
Tống Khương đợi cô lâu như vậy, Hướng Mạn cũng không đành lòng để hắn đợi thêm nữa.
Tốc chiến tốc thắng thôi!
Hướng Mạn kéo hắn rời đi, đi đến một quán bar vừa náo nhiệt vừa xa hoa.
Trong quán bar, Hướng Mạn phóng khoáng chọn một phòng VIP trên lầu cao, tách biệt với ồn ào bên ngoài.
Nhân viên phục vụ đem rượu đến, sau đó lập tức rời đi.
Căn phòng im ắng đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Hướng Mạn kéo Tống Khương ngồi xuống ghế sofa.
Dưới ánh đèn yếu ớt, đôi mắt cô sáng ngời tựa vì sao trên cao.
Hướng Mạn cười tủm tỉm, tự mình rót rượu mời hắn, chậm rãi nói: "Chú có tâm sự sao? Uống rượu giải sầu cũng là biện pháp hay."
Tâm sự cái rắm!
Hắn đây là thất tình!
Hơn nữa, người con gái hắn yêu hoàn toàn không nhận ra tâm ý của hắn.
Thật đáng giận!
Tống Khương cầm lấy ly rượu, một hơi nốc cạn.
Chất lỏng cay xè chảy trong người khiến cổ họng hắn đắng ngắt, ruột gan biểu tình dữ dội.
"Không uống?"
"Uống! Uống chứ!" Hướng Mạn cười nói, lại tiếp tục rót cho hắn thêm một ly, chính mình cũng uống.
Không biết qua bao lâu, Hướng Mạn cuối cùng cũng ngà ngà say.
Vài ba chai rượu rỗng nằm lăn lóc trên bàn.
Tống Khương nheo mắt, hắn không nghĩ tửu lượng của cô lại tốt như vậy.
Có phải khi làm phục vụ quán bar, Hướng Mạn đã bị ép uống rượu quá nhiều hay không?
Nâng khuôn mặt nhuốm màu đỏ rực cùng với men say, Hướng Mạn cười ngây ngốc: "Chú...!đẹp trai quá..."
Tống Khương sửng, cười dở khóc dở với con ma men trước mặt.
Dáng vẻ ngoan ngoãn khi say thật khiến hắn nổi lên hứng thú trêu chọc.
"Đẹp trai lắm sao?"
"Đẹp, đẹp hơn cả diễn viên đỉnh lưu!"
Chậc, cái mặt này của hắn không tham gia giới giải trí quả thật là lãng phí tài nguyên.
Hướng Mạn cười hì hì, đôi mắt mê man nhìn, tay bẹo má hắn: "Chú có người yêu chưa? Chắc là nhiều người theo đuổi lắm...!ức..."
"Không có người yêu, cũng không có người theo đuổi."
Cô nhóc này không hề biết, bản thân hắn từng vì quá nhiều người theo đuổi mà nổi giận, tuyên bố trước giới truyền thông bản thân ghét đàn bà, hận đàn ông, không có nhu cầu kết hôn.
Thẳng cho đến khi gặp cô!
Nhưng mà tình yêu chưa kịp thành, tất cả đã kết thúc rồi.
Tống Khương đau lòng, trái tim nhói lên từng đợt.
Hắn chống cằm, mượn ánh sáng mờ ảo che đi sự buồn bã, tiếc nuối trong đôi mắt, chậm rì rì nói:
"Tôi thích một người, nhưng người đó không yêu tôi."
"Em nói xem, có phải rất nực cười hay không?"
"Không nực cười, là do người kia ngu." Hướng Mạn nắm lấy bàn tay hắn, chậm chạp thổ lộ: "Người kia không yêu chú, vậy để em yêu chú, được không?"