Kinh Bắc Thành, nhà họ Tống.
Ông bà Tống ngồi trên ghế sofa đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Tống Khương đang như một kẻ đ.iên trốn ra từ trại tâm thần.
Từ lúc trở về từ Diên Thành, hắn vẫn luôn cười ngây ngốc, sau đó còn công khai bạn gái.
Điều này khiến ông bà cảm thấy không ổn.
"Khương này, có phải...!con chịu đả kích gì không?"
Làm sao có chuyện Hướng Mạn động lòng nhanh thế chứ?
Lệ Tuyết còn lâu mới tin!
Không lẽ bên Thẩm gia lại lòi ra một cái hôn ước, Hướng Mạn lại có thêm một vị hôn phu khiến hắn chịu đả kích, đ.iên đ.iên khùng khùng lên mạng diễu võ dương oai?
"Đả kích?" Tống Khương nhíu mày, chém đinh chặt sắt nói: "Không có."
"Thế sao đột nhiên con lại công khai bạn gái? Đối tượng còn là..."
"Con chỉ nói đúng sự thật."
"Khụ khụ."
Cha Tống ho sặc sụa, trợn mắt nhìn Tống Khương.
"Mày đừng nói là mày tán được người ta rồi nhé?"
"Vâng."
Tống Ngụy: "..."
Được rồi, con hơn cha là nhà có phúc.
Không giống ông, năm đó vì gạ gẫm Lệ Tuyết mà mất hết cả tôn nghiêm.
Đang định gặng hỏi mọi chuyện thì bác quản gia chạy vào, hốt hoảng thông báo: "Lão gia, phu nhân, thiếu gia, cái đó...!tiểu thiếu gia, cậu ấy muốn đốt nhà!"
Phụ huynh trong nhà á khẩu: "..."
Cả ba theo chân bác quản gia chạy đến một góc của biệt thự, trông thấy Tống Khuyết Dương đang chuẩn bị châm lửa đốt sách.
Tống Khương vội vã chạy đến đoạt bật lửa, trừng mắt lườm Tiểu Dương.
"Con đang làm cái quái gì vậy?"
"Đốt sách ạ."
"Sách là để nâng niu, không phải để con..."
"Con đốt 'cẩm nang cua gái' ạ."
"..." Tống Khương nghẹn lời một lúc, cơ thể không theo điều khiển đưa lại bật lửa cho Khuyết Dương.
Lát sau, hắn lại nói: "Đốt đi."
Cha mẹ Tống đứng ở bên cạnh đã nghe và đánh giá: "..."
Sau đó, dưới sự tàn nhẫn của Tiểu Dương, cuốn "cẩm nang cua gái" cuối cùng cũng biến thành tro.
Khuyết Dương khoát tay, thu lại bật lửa, lại từ trong túi quần lấy điện thoại ra, bấm vào website mua hàng.
Lệ Tuyết tò mò: "Con muốn làm gì?"
"Đánh giá 1 sao ạ."
"..."
Một lát sau, đánh giá của Tống Khuyết Dương đã được gửi đi.
Nội dung: Sách rác, không đáng tin cậy.
Hối hận đã đặt hàng, gửi tặng một tinh tú.
Vĩnh biệt!
...
Một tuần sau.
Diên Thành, Thẩm gia.
Nhà họ Thẩm đêm nay đặc biệt náo nhiệt.
Khách khứa gần xa đều đổ về đây với mục đích duy nhất: muốn chiêm ngưỡng dáng vẻ thiên kim thất lạc.
Tống Khương đem theo Khuyết Dương tiến vào sảnh lớn, theo sau là gia đình Mạc Đình Cảnh và Thiệu Phong.
Mạc Đình Cảnh tặc lưỡi, đẩy hai đứa nhỏ phiền phức nhà mình sang cho Tiểu Dương, bảo mẫu mới nhận chức.
Sau đó liền nắm tay bà xã đi đến ghế sofa gần đấy.
Mạc Quân Thành lắc đầu ngao ngán, bày ra dáng vẻ ông cụ non, nói chuyện nhân sinh triết lý: "Chú Tống đã nhìn rõ chưa? Hãy rút ra kinh nghiệm xương máu, đừng làm chị Mạn lớn bụng.
Nếu không, chú sẽ hối hận đấy!"
"Đúng vậy.
Mỗi ngày cha đều tìm đủ mọi cách tống cổ bọn con ra khỏi nhà."
Mạc Quân Nghị giả vờ nức nở, ủy khuất mách lẻo, mong được một chút hơi ấm.
Tống Khuyết Dương xoa đầu cậu nhóc, sau đó liền kéo hai đứa em sang bàn để đồ ăn.
Ngắm mẹ để lát nữa vậy, phải lấp đầy cái bụng đói đã.
...
"Thẩm Tây Mạn, mày có phải đang đắc ý lắm hay không? Tất cả mọi người đều đang đợi để ngắm nhìn mày cơ mà."
Hướng Mạn cảm thấy phiền muốn ch.ết.
Cô dừng bước, dựa lưng vào tường, ánh mắt đầy hờ hững nhìn thẳng vào người em gái cùng cha khác mẹ của mình.
Cô lạnh nhạt lên tiếng: "Nói đủ chưa?"
"Mày!!"
"Thứ nhất, xét theo vai vế, tôi là chị của cô."
"Thứ hai, tôi không quan tâm đến tài sản nhà họ Thẩm.
Không cần cảm thấy bản thân bị uy hiếp."
"Cuối cùng..." Cô hạ giọng, đáy mắt lóe lên tỉa rét buốt: "Nói xong rồi thì cút! Đừng phiền tôi!"