"Chồng...!chồng tương lai?"
Thẩm Thy Nhã ngẩn người, trợn mắt không dám tin.
Trong miệng lưỡi thiên hạ, Tống thiếu gia của nhà họ Tống là người dịu dàng nhưng rất khó gần.
Hơn nữa, hắn còn từng ở trước truyền thông, vừa kiêu ngạo vừa bá đạo tuyên bố "tôi ghét đàn bà, hận đàn ông, là thành viên của chủ nghĩa độc thân".
Vì sao mới mấy năm, bên cạnh người đàn ông quyền lực ấy đã xuất hiện một người phụ nữ?
Thẩm Thy Nhã không dám tin.
Mộng tưởng chưa thành hiện thực của ả cứ như vậy mà hỏng bét sao?
Sắc mặt Thẩm Thy Nhã kém vô cùng.
Ả nở nụ cười còn xấu hơn cả khóc.
"Chị à, làm người không thể hồ ngôn loạn ngữ được.
Tống tổng rõ ràng..."
"Rõ ràng cái gì?"
Người đàn ông hiện đang là trung tâm của sự chú ý đột ngột lên tiếng.
Giọng nói lành lạnh đầy từ tính khiến người nghe như mất hồn.
Cánh môi mỏng chậm rãi giương lên, vẽ thành một nụ cười yếu ớt.
"Cô cập nhật tin tức chậm vậy sao?"
"Hả?"
Tống Khương lười để ý đến Thẩm Thy Nhã.
Hắn quay đầu, cúi xuống nhìn gương mặt người yêu dấu của mình.
Bất ngờ, Tống thiếu đặt lên khóe mắt Thẩm Tây Mạn một cái hôn thay cho mọi lời nói.
Một cái hôn nói lên hết thảy.
Tống Khương và Thẩm Tây Mạn chính là mối quan hệ đó!
Tất cả mọi người trong sảnh lớn đều lóe lên suy nghĩ kia.
"Cha đang làm gì vậy? Không được ăn hiếp mẹ!"
Một giọng nói vừa non nớt vừa chững chạc vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
Tống Khuyết Dương hôm nay diện một bộ vest trông vừa sang trọng vừa đáng yêu.
Thằng bé đút tay vào túi quần, chậm rãi tiến về phía trước.
Đứng trước mặt cha mẹ, khí thế của thằng bé chẳng những không bị lấn áp mà còn được đẩy lên cao.
Tống Khương xoa mạnh đầu con trai mình, hừ lạnh: "Chậc, sao con lại nghĩ xấu về cha mình như vậy hả?"
"Mặt mẹ đỏ như sắp nhỏ ra máu rồi, cha còn chối?"
"Mẹ con đây là..."
"Câm miệng!"
Thẩm Tây Mạn nghiến răng kèn kẹt, tức giận trừng mắt lườm hai người đàn ông của gia đình.
Rất nhanh, Tống Khương đã nuốt hết tất cả những lời chưa nói vào bụng, cùng với Tống Khuyết Dương ngậm miệng.
Mạc Đình Cảnh cười rộ lên.
Được rồi, thằng cháu này rất có phong thái giống hắn ngày đó.
Đều là dáng vẻ bị vợ quản nghiêm!
"Người ta có vợ có con rồi mà có người còn không biết xấu hổ đi quyến rũ kìa."
"Chưa chắc đã là con ruột, thằng bé kia khá lớn rồi."
"Con nào cũng là con, đừng có phân biệt.
Quan trọng là vị nào đó kia kìa."
Thẩm Thy Nhã sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đầy thù ghét nhìn thẳng vào Thẩm Tây Mạn như muốn đâm thủng cô.
Ả gắt gao siết chặt bàn tay, nghiến răng kèn kẹt.
Đều tại con ả đó.
Nếu không phải tại nó, mình đã không phải chịu những lời bàn tán bẩn thỉu này!
Thẩm Thy Nhã IQ không cao, khả năng khống chế cảm xúc cũng không được tốt lắm.
Giờ phút này, cơn giận dữ như xâm chiếm lý trí ả.
Ả muốn lao lên đánh Tây Mạn cho hả giận.
Chỉ là, ý nghĩ chưa thành sự thật, giọng nói đầy áp lực và rét lạnh của Thẩm Bắc Quân đã vang lên, đánh gãy suy nghĩ ngu xuẩn của ả.
"Còn chưa đủ mất mặt sao? Ra ngoài!"
"Anh cả..." Thẩm Thy Nhã sắc mặt tái nhợt, yếu ớt lên tiếng.
Bị đuổi ra khỏi đây, ả cũng mất mặt hơn bao giờ hết.
Thẩm Đông Quân đứng kế bên tặc lưỡi, vẫy tay kêu bảo vệ kéo người ra ngoài.
Với loại người không có đầu óc thì không nên nhiều lời.
Đông Quân kéo khóe môi, mỉm cười với mọi người.
"Thất lễ rồi, mọi người cứ tự nhiên.
Không cần câu nệ."