Phủ Phục Dưới Chân Em


Bầu trời về đêm yên ả.
Vầng trăng treo trên cao tỏa ánh sáng vàng dịu nhẹ xuống trần gian.
Tiếng gió lay động hòa cùng tiếng sóng biển rì rào.
Căn phòng tân hôn rộng rãi, thoáng mát mà ấm cúng.
Ánh trăng hắt lên song, rơi xuống người Tống Khương và Thẩm Tây Mạn.
Quần áo và váy cưới vứt vương vãi trên nền đất lạnh với vô số cánh hoa hồng và ánh nến lung linh.
"Ưm...!chồng ơi..."
Thẩm Tây Mạn ôm lấy Tống Khương, móng tay đâm vào da thịt hắn.
Dưới ánh trăng, làn da trắng nõn như phát sáng, phủ đầy dấu hôn ái muội.
"Ức...!chậm, chậm chút...!ưm...!chịu không nổi..."
Khoái cảm như sóng triều đánh mạnh vào tâm trí khiến đầu óc Tây Mạn mê man.

Khuôn mặt xinh đẹp phiếm hồng.

Đôi mắt phủ một tầng hơi nước mỏng.
Cơ thể vô lực thừa nhận khoái cảm hắn đem lại.
Tống Khương âu yếm hôn lên vầng trán cô, động tác đ.âm r.út nơi động th.ịt mẫn cảm bất giác thả chậm.
Giọng nói của hắn khàn khàn, nhuốm màu dục vọng.
"Xin lỗi, là anh không biết kìm nén.

Để em chịu khổ rồi."
Đầu óc vốn đang loạn thành một đống của Thẩm Tây Mạn trở nên thanh tỉnh hơn.

Cô thậm chí còn nghe ra sự ủy khuất trong lời nói của hắn.
Thẩm Tây Mạn rướn người, cắn nhẹ lên yết hầu đầy quyến rũ của Tống Khương.


Cánh môi bị hôn đến ửng đỏ khẽ nhếch lên.
"Không khổ sở...!chỉ là lần đầu...!ưm...!em có chút không quen..."
"Ưm..."
Tống Khương kích động hôn lên cánh môi của Thẩm Tây Mạn.

Vết cắn yêu kia chẳng khác nào chất kích thích khiến da đầu hắn tê rần.
Hơi thở hỗn loạn và nặng nề, mất kiểm soát.

Đôi mắt đen kịt, đỏ ngầu hằn tơ máu.
"Vợ...!anh xin lỗi, anh kìm không nổi..."
"Anh có lỗi với em...!đừng ghét bỏ anh..."
Dứt lời, Tống Khương lập tức siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, mềm nhũn của Thẩm Tây Mạn.

Gậy th.ịt chôn sâu trong đ.ộng h.uy.ệt mê người bị kích thích tr.ướng đau, to thêm một vòng, căng chặt mị th.ịt.
Hắn hít sâu một hơi, thấp giọng nói ra hai từ "xin lỗi", sau đó liền động eo.

Gậy th.ịt động đậy, đ.âm r.út đều đặn theo quy tắc chín nông một sâu khiến thần trí Thẩm Tây Mạn như muốn bay lên mây.
Khoái cảm đánh úp mất ngờ khiến cơ thể cô bủn rủn, mềm nhũn như hoá thành vũng nước.

Ngón chân cuộn lại vì phải chịu kích thích quá lớn.
Không biết trải qua bao lâu, đến khi Thẩm Tây Mạn chỉ còn nửa cái mạng, Tống Khương mới bắt đầu chạy nước rút.

Hắn nắm lấy bàn tay cô, mười ngón đan xen.
Cảm nhận được phía dưới của bản thân bị lấp đầy, miệng nhỏ của Thẩm Tây Mạn khẽ bật ra tiếng r.ên r.ỉ yêu kiều.
Cô cất giọng khàn khàn: "Ưm...!chồng ơi...!em yêu anh..."
"Anh cũng vậy."

Tống Khương lần nữa cúi xuống hôn lên môi cô, cạy mở hàm răng, đem đầu lưỡi khám phá khoang miệng.

Môi lưỡi triền miên, quấn lấy nhau không rời.

Thế giới bao la rộng lớn, được sinh ra và lớn lên là một loại may mắn.

Tìm thấy một nửa của cuộc đời mình trong biển người bất tận lại càng may mắn hơn.

Thẩm Tây Mạn, quá khứ đã trải qua, anh không có biện pháp giúp em thay đổi.

Những đau khổ, dằn vặt, tủi hờn em đã nếm trải, anh cũng không có cách nào thay em chịu đựng.

Nhưng xin em hãy yên tâm, hãy tin ở anh.

Ở hiện tại và tương lai...!
Em sẽ không phải khóc nữa.

Không ai có thể khiến người anh yêu phải rơi lệ.

Anh sẽ trở thành tường thành vững chắc nhất che trở cho em khỏi phong ba bão táp của cuộc đời.

Anh sẽ trở thành ngôi nhà ấm áp nhất, an toàn nhất để em an tâm tĩnh dưỡng.

Anh sẽ làm tất cả mọi việc vì em.

Anh chỉ khát cầu một điều.

Và điều anh muốn đã thành hiện thực.

Cảm ơn em vì đã đến bên anh.

Thân ái, yêu em nhiều hơn hết thảy!
_Hoàn_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận