CHƯƠNG 1: TA XUYÊN QUA RỒI
Tác giả: Luna Huang
Mùi gì lạ vậy? Ta nhớ phòng ta dùng tinh dầu hoa oải hương cơ mà.
Lim dim đôi mắt mới phát hiện được điều kỳ lạ. Phòng của nàng thuê nội thất trắng sao màu này có vẻ giống như chocolate.
Nàng cố gắng mở mắt ra.
Cảnh trước mắt mờ mịt dần dần hiện ra rõ nét.
Trần gỗ nha,
Rèm trắng nhè nhẹ bay nha,
Bên cạnh còn có tiếng khóc nức: “Tiểu thư, người tỉnh.”
Nàng nhìn về phía phát ra giọng nói. Một cô nương chừng mười bốn, mười lăm mắt đỏ hoe lao vào ôm nàng: “Tốt quá tiểu thư tỉnh rồi.”
“Người đâu, mang tiểu thư thay giá y cho kịp giờ lành” Giọng uy nghiêm của nam nhân nào đó vang lên. Ngữ điệu dứt khoác như đại boss ra lệnh cho cấp dưới.
Nàng còn chưa kịp phản ứng đã thấy có người đến đem y phục của nàng lột sạch sẽ, sau đó thay bằng bộ y phục đỏ. Tiếp đến có vài người kéo nàng đến bàn trang điểm tô tô vẽ vẽ.
Cũng cùng thời điểm đó một giọng nữ nũng nịu vang lên: “Lão gia, tiểu thất là si nhi như thế nào lại biết được dùng độc dược tự sát. Nhất định là do con nha đầu này.” Tay chỉ vào cô nương ôm nàng ban nãy.
“Lão gia, nhị phu nhân nô tì…nô tì….” Cô nương đó tức khắt quỳ xuống hướng nam nhân và nữ nhân đó khóc lóc kêu oan.
Nữ nhân được gọi là nhị phu nhân đi đến ra sức cấu, nhéo vào người tiểu nha hoàn: “Ngươi còn không nhận? Là ai đem thuốc độc vào phòng? Ngươi muốn hại chết Vân gia phải không?”
Là hại chết Vân gia không phải là hại chết thất tiểu thư Vân gia. Nghe là biết nữ nhân đó chỉ muốn bảo vệ mình.
“Ngươi mau giúp tiểu thư hóa trang đi đừng để Ngô tướng quân và Phó giám quân đợi lâu.” Nam nhân được gọi là lão gia chỉ vào cô nương đang quỳ lại quay sang nắm tay nhị phu nhân kéo về vỗ vỗ ánh mắt dịu dàng: “Mặc kệ như thế nào hôm nay là ngày đại hỉ, tiểu thất cũng đã tỉnh, mọi chuyện không nên truy cứu nữa.”
Nam nhân đó lại quát to: “Các người nghe đây chuyện hôm nay không được để lộ ra ngoài. Nếu ta phát hiện ra kẻ nào bép xép liền dùng loạn côn đánh chết. Nghe rõ chưa?”
“DẠ RÕ.” Trăm miệng một lời.
Nàng còn ngơ ngáo, ngây thơ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra lại bị người kéo qua, đẩy lại làm cho choáng váng đầu: không lẽ đây gọi là xuyên không trong tiểu thuyết sao? Không đúng, không đúng.
Nàng từ từ hồi tưởng lại lúc nãy nàng đang học bài mệt mỏi gục xuống bàn một chút mở mắt ra đã thành như vậy rồi. Nhất định là mơ rồi, phải, chắc chắn là nằm mộng thôi. Nàng mở to miệng tùy tiện kéo tay một người nào đó cắn thật mạnh.
“A…” Tiếng của người bị cắn hét thất thanh. Đám người đang đứng xung quanh nàng lập tức tản ra.
Mơ mà cũng biết đau sao? Không lẽ…. xong rồi, tương lai tươi sáng của ta: Nàng cứng đờ cả người. Nàng thầm cầu nguyện hy vọng các tiền bối xuyên không phù hộ, độ trì cho nàng bình an qua kiếp này.
“Lão gia, người xem, tiểu thất không chỉ ngốc mà còn bị điên nữa.” Nữ nhân kéo tay nam nhân mắt hướng về nàng chứa đầy khinh thường.
“Các người nhanh tay một chút.” Nam nhân được gọi là lão gia giơ tay chỉ trỏ mồm liên tục đóng mở: “Hóa trang tùy tiện là được, mũ phượng mới quan trọng, mau đội hồng cân lên.”
Hồng cân vừa phủ lên che khuất tầm mắt của nàng, có người đã kéo nàng ra khỏi phòng. Dưới hồng cân nàng nghe được vài giọng nữ mỉa mai, móc méo bên tai:
“Vân Du, hy vọng người toàn mạng hồi kinh.”
“Thất muội muội, tỷ muốn được vinh hạnh như muội cũng không được.”
“Nhị tỷ tỷ thật là, đã thành thân rồi còn ganh tị với thất muội muội nữa sao.”
“Vinh dự này chỉ có mỗi mình thất muội muội có phúc hưởng thôi. Tỷ muội chúng ta bạc phúc làm sao sánh được với thất muội muội.”
“Chắc chắc Vương gia sẽ hảo hảo chăm sóc muội muội” Bốn chữ “hảo hảo chăm sóc” được người gọi là tứ tỷ tỷ đó đặc biệt nhấn mạnh.
“Tứ Tỷ tỷ, muội nghe nói lục Vương gia rất lãnh huyết, tính tình thất thường lại giết người không chớp mắt nha.”
“Ngũ muội muội, nói thế nào thì thất muội muội cũng là thê tử của Vương gia.”
“Hai muội đừng dọa thất muội muội nữa. Thất muội muội, tỷ nghe nói Vương gia rất soái nha, vài vết sẹo trên mặt cũng không làm mất vẻ anh tuấn của Vương gia nha.”
“……….”
Vân Du thầm mắng chữi trong lòng một hơi: Tốt như vậy, vinh hạnh như vậy sao các ngươi không gả cho hắn đi. Một lũ vịt trời ngu si, dốt nát…… ta chữi tục (đã lượt bớt vài trăm từ)
Âm thanh châm chọc của đám nữ nhân liên tục vang bên tai, Vân Du rất muốn phản ứng lại nhưng bản thân mới xuyên qua cơ thể vẫn chưa hồi phục, hai tay còn bị người ta giữ chặt nên đành nhịn xuống vậy. Vân Du mím chặt môi: nhẫn, ta nhẫn.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Bộ giá y nàng đang mặc cực kì nặng nề. Trên người nàng hiện tại biết bao nhiêu kiện y phục. Kiện ngoài cùng là nặng nhất, nó được thêu hoa, kết ngọc trai…. Làm bước chân của nàng chậm hơn nhiều so với bình thường.
Ra đến đại môn Vân Du bước vào kiệu hoa yên vị bên ngoài vang lên vài âm thanh khách sáo tâng qua bốc lại của ai đó. Bên trong kiệu, Vân Du nghe mà buồn nôn, gì mà ái nữ tâm can, gì dốc sức vì quốc gia là vinh hạnh.
Hừ! ta phi.
Âm thanh “cáo từ” phát ra, kiệu hoa liền được nhấc lên. Pháo nổ, tiếng kèn, chiêng lần lượt vang lên náo nhiệt khắp nẻo đường.