Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? - Hoàn


CHƯƠNG 100: MÙA HẠ CŨNG CÓ ÍCH LẮM

Tác giả: Luna Huang

Hôm này là ngày đầu của mùa hạ, Vân Du nóng liền không ngủ được chạy ra phòng ăn. Hồ Điệp thấy nàng liền trêu: “Vương phi dậy sớm như vậy có phải không đợi uống trà con dâu?”

“Có phải hay không Tiêu phu nhân cũng là con dâu của lục vương phủ?” Vì Tiêu Tử và Vương Doãn đều không có thân thích. Bọn họ tòng quân Lãnh Thiên Hạo thấy bọn họ có năng lực liền dốc sức đào tạo. Sau đó thì để luôn trong phủ.

Hồ Điệp vội kéo Tiêu Vũ đến: “Tiểu Vũ mau gọi nãi nãi đi.”

Tiêu Vũ không hiểu liền hỏi: “Vì sao mẫu thân lại bảo tiểu Vũ gọi Vương phi là nãi nãi?” Ai cũng gọi là Vương phi vì sao bảo hắn gọi nãi nãi?

Vương Doãn dìu Lãnh Tâm bước vào giải thích: “Vì mẫu thân của tiểu Vũ là con dâu của Vương phi.” Vương Doãn sau đại hôn nên được nghỉ ba ngày.

Vân Du há hốc nhìn Lãnh Tâm. Sau một đêm xuân đáng giá ngàn vàng lại phá luôn cả tướng đi sao? Xem ra đêm tân hôn nàng bị Lãnh Thiên Hạo đánh đến mông suýt nở hoa cũng còn lời chán. Ít nhất không bị đi phá tướng như nàng ta.

Nam nữ hoan ái tuyệt đối không hề vui vẻ như trong tiểu thuyết ngôn tình thường miêu tả. Không những vậy còn để lại hậu quả cực kỳ khó lường. Nàng âm thầm thề với lòng sau khi hòa ly với Lãnh Thiên Hạo nhất định sẽ không tái giá.

Tiêu Vũ cùng không kém gì nàng, hắn vội lo lắng hỏi: “Tâm cô cô bị làm sao? Mẫu thân mau giúp tâm cô cô bắt mạch đi.”

Bọn họ làm sao dám trả lời chứ. Ở đây còn có hai tiểu oa nhi chưa biết chuyện ở đây cơ mà. Hồ Điệp xoa đầu hắn liền chuyển chủ đề: “Tiểu Vũ phải gọi là Vương bá mẫu mới đúng.”

Tiêu Vũ gãi đầu ngây ngốc hỏi: “Vì sao lại phải gọi là Vương bá mẫu mà không được gọi là Tâm cô cô? Tại sao phải gọi Vương phi là nãi nãi? Mẫu thân thật khó hiểu.”

“Dám nói mẫu thân khó hiểu.” Hồ Điệp mỉm cười gõ đầu hắn: “Vì Tâm cô cô gả cho Vương bá bá nên phải gọi là Vương bá mẫu.”

Vân Du sợ đến xanh mặt rồi nên không cùng bọn hò bàn tán nữa mà chuyên tâm dùng điểm tâm. Ăn xong vốn định cùng Tiêu Vũ chơi đùa nhưng hắn lại bị lôi đi học mất.

Thế là nàng cùng vài nha hoàn, nô tài trong phủ chơi đá cầu. Rất nhanh cả người nàng ướt sũng như vừa té xuống nước được vớt lên vậy. Nàng trở về viện tắm rửa rồi ngồi trước gương chải tóc.

Tóc quá dài làm nàng chải đến mệt mỏi. Lệ Chi cũng đã xuất giá sẽ không có ai lải nhải bên tai nàng về việc cắt tóc nữa. Thế nên nàng mang kéo cắt đến ngang thắt lưng.

Lãnh Thiên Hạo trở về vừa đẩy cửa vào đã thấy nàng cầm kéo đưa lên tóc. Hắn hốt hoảng hô to: “Du Du, đừng.”


Đáng tiếc trễ hết một giây. Vân Du cầm lọn tóc vừa cắt xoắn lại đặt lên bàn rồi tiếp tục chải tóc của mình.

Hắn bước nhanh đến ngồi bên cạnh nàng: “Nàng tại sao lại cắt tóc?”

“Nóng thì cắt thôi.” Nàng ung dung trả lời: “Ngươi thích thì tặng cho ngươi đấy.”

Lãnh Thiên Hạo tức đến không thở nỗi. Lý nào nàng lại dùng lý do vô lý như vậy. Lại còn bảo tặng hắn nữa chứ. Theo tình hình giữa hắn và nàng hiện nay tặng tóc có nghĩ là ân đoạn nghĩa tuyệt đấy. Nàng không biết chuyện này sao?

Vân Du mặc kệ hắn ngây ngốc ngồi đó nhìn đoạn tóc trên bàn. Nàng chạy đi tìm Hồ Điệp chơi đùa. Hồ Điệp cũng biết nàng cùng Lãnh Thiên Hạo chưa viên phòng liền mang ra giảng cho nàng nghe.

Vân Du nằm dài trên bàn khổ sở không nói nên lời. Mấy chuyện này nàng sớm được trường dạy từ lâu lắm rồi. Giờ xuyên đến đây lại còn nghe nàng ta lải nhải nữa phiền chết được. Chưa kể thấy Lãnh Tâm như vậy nàng đối với chuyện kia nửa phân hứng thú cũng không có.

Hồ Điệp không biết cách nghĩ của tiểu Vương phi nên vẫn tiếp tục tiêu tốn nước bọt, hơi sức cho việc vô bổ.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Mấy ngày sau Vân Du nóng đến không chịu nỗi nữa liền cho người mang nhuyễn tháp trong kho đến hầm băng rồi bản thân mặc mấy kiện y phục mang theo chăn gối đến hầm băng định cư.

Lãnh Thiên Hạo thượng triều xong hồi phủ không thấy nàng liền hốt hoảng chạy đi tìm. Lát sau được hạ nhân báo nàng ngủ trong hầm băng hắn liền chạy đến. Thấy nàng đang nằm trên nhuyễn tháp hắn không nghĩ ngợi gì nữa chạy đến ôm lấy.

Vân Du khẽ mở mắt nhìn hắn nói: “Lãnh Thiên Hạo, ngươi đã hứa gì với ta? Không nhớ sao?”

Hắn ôm nàng chặt hơn nữa: “Ta nghĩ nàng đi mất, để ta ôm nàng một chút được không?” Giọng hắn lúc này có chút sợ hãi.

Vân Du tuy miệng nói vậy nhưng cũng không muốn hắn buông mình. Ở hầm băng thứ duy nhất nàng cần đó là ấm áp. Mà người của Lãnh Thiên Hạo rất ấm a: “Người của ngươi toàn mồ hôi.”

Hắn mỉm cười dùng tay áo lau hết mồ hôi trên trán, khẽ hôn lên gà má ửng hồng vì lạnh của nàng. Mùa hạ rất nóng, triều bào hắn mặc cũng đã sớm ướt sũng lại còn chạy tìm nàng khắp nơi nữa chứ: “Do ta tìm nàng đấy.”

Đầu hắn bỗng xuất hiện ý nghĩ có nên chuyển giường đến phòng băng luôn không? Nàng ngoan ngoãn để hắn ôm như vậy cơ mà.

“Ngũ…….ngũ tẩu đến kinh thành rồi. Nàng nhờ ta đưa lại mấy gói đồ cho nàng đấy.” Hắn thực muốn nói là ngũ ca cơ. Nhưng bây giờ biết được người trong lòng nàng chính là ngũ ca của hắn. Hắn làm sao dám mở miệng đây.

Vân Du mắt phát sáng mỉm cười: “Ngũ ca đến kinh thành rồi sao?”

Nàng chẳng phải ham bạc sao? Sao lại không nhắc bạc mà nhắc đến ngũ ca? Hắn bất giác xiết nàng thật chặt. Giờ đây hắn chỉ muốn trói nàng bên người để nàng không thể rời xa hắn thôi.


Lát sau hạ nhân thông báo ở trong cung có người đến gặp. Hắn chậm rãi đặt nàng xuống nhuyễn tháp rồi ra ngoài. Không lâu sau cả người mồ hôi chạy vào đánh thức Vân Du.

“Du Du, mẫu hậu gọi chúng ta tiến cung.”

Nàng mở mắt ra mệt mỏi nói: “Ta không đi có được không?” Nóng như thế này chiếu phế phi để qua mùa hạ hẵn nói đi. Hiện nàng không muốn nhất chính là bước ra khỏi hầm băng.

“Làm sao có thể chứ. Mẫu hậu đã cho Thẩm công công đến gọi cơ mà.” Lãnh Thiên Hạo nhẹ giọng nói với nàng.

Vân Du bĩu môi rồi nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Lãnh Thiên Hạo bất đắc dĩ bế nàng bước ra khỏi hầm băng rồi leo lên xe ngựa. Rất nhanh cảm giác lạnh thấu xương đã biến mất. Thay vào đó chính là nóng. Nàng cởi bớt áo choàng và vài kiện y phục ra ngoài, nhăn nhó nói:

“Lãnh Thiên Hạo, vì sao ngươi cứ phải bắt ta đi thế này?”

Hắn mở chiết phiến ra quạt cho nàng: “Đừng động nộ, như vậy sẽ không nóng nữa.” Xung quanh hắn cũng cho người đặt sẵn mấu chậu băng trên xe ngựa nữa.

Hai người đến Từ Ninh cung thỉnh an xong liền được ban ngồi. Vân Du bị kéo lên ngồi kế thái hậu. Bất quá lên đó có tảng băng to ở đằng sau sẽ không nóng nữa.

Thái hậu hiền từ cầm tay nàng: “Du Du, ai gia muốn cho ngươi cái này.”

Mắt Vân Du sáng lên nhưng nụ cười vừa nở đã đông lại khi thấy cung nữ bưng một chén thuốc đến. Đây là ý gì? Nàng lại chẳng bị bệnh sao lại mang thuốc đến cho nàng?

Lãnh Thiên Hạo định mở miệng nói gì đó thái hậu đã nói trước: “Hạo nhi, ngươi cũng có phần.”

Vân Du nhìn xuống thấy cung nữ mang một chung đồ hầm ngon lành đặt trước bàn của hắn. Sao lại bất công như vậy? Nàng phải uống thuốc hắn lại được ăn ngon.

Nàng nuốt nước bọt rồi rụt rè nói với thái hậu: “Thái hậu, Du Du muốn cùng Vương gia phu quân đổi có được không?”

“Không được!” Thái hậu lập tức phản đối: “Thứ đó dành cho nam nhân, thứ này dành cho nữ nhân.” Thái hậu lấy chén thuốc đưa cho nàng: “Du Du ngoan, uống hết đi.”

Cái gì vậy? Sao giống dụ nàng uống thuốc độc quá. Lãnh Thiên Hạo thấy sắc mặt khó xem của nàng liền lên tiếng giải vây: “Mẫu hậu, dạo này thân thể của nàng không khỏe nên vẫn dùng thuốc. Chỉ là không biết thuốc của nàng dùng với thuốc này có đối kháng với nhau không.”

Thái hậu mau chóng đặt chén thuốc xuống nói: “Du Du không khỏe sao?”


Nàng gật đầu hùa theo Lãnh Thiên Hạo. Giờ phút này đây nàng thật cảm kích hắn, thật không uống công nàng giúp hắn bao che gian tình: “Du Du cô phụ tâm ý của thái hậu.”

Thái hậu cho người mang chén thuốc đem ban cho phi tử nào đó của Lãnh Thiên Minh: “Ai gia thấy ngươi cùng Hạo nhi thành thân đã lâu nhưng vẫn chưa có tin vui liền bảo thái y kê cho than thuốc. Không ngờ ngươi lại không thể uống.”

“Thái hậu, chuyện này không thể gấp được.” Đợi nàng lấy xong chiếu phế phi thái hậu cứ việc mang mấy than thuốc đó cho tân vương phi của Lãnh Thiên Hạo dùng đi.

Lãnh Thiên Hạo nghe được tâm trầm không ít. Hắn cùng nàng giờ đây sợ là càng ngày càng xa làm sao nói đến mấy chuyện này được. Nàng còn không cho hắn đụng vào người nữa.

Thế là Vân Du được cho về ngồi bên Lãnh Thiên Hạo. Nàng nhìn Lãnh Thiên Hạo ăn ngon lành mà ôm cái bụng đói ăn trái cây trên bàn. Sao số của nàng lại khổ như thế này cơ chứ?

Bên ngoài thái giám lại nói Lãnh Thiên Hàn cùng Thái Thanh Thúy đến. Mắt Vân Du sáng rỡ quay ra trông ngóng.

Lãnh Thiên Hạo bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Lát nữa gặp ngũ tẩu và Hàm nhi nhất định không được quá thân cận.”

“Tại sao chứ?” Nàng chu môi hỏi.

“Nếu nàng muốn mẫu hậu biết ba năm nàng ở Hàng Châu thay vì quân doanh thì muốn làm gì liền tùy ý nàng.” Hắn nhàn nhạt nói.

“Ách.” Hắn là đang giúp nàng a.

Lãnh Thiên Hàn cùng Thái Thanh Thúy bước vào hành lễ xong cũng được ban ngồi. Lãnh Thiên Hàn nhìn nàng mỉm cười: “Du Du, vẫn khỏe chứ?”

“Sắp chết rồi, nóng như thế này muội làm sao khỏe được.” Vân Du lãnh đạm nói.

Thái Thanh Thúy che miệng cười tủm tỉm. Ai mà không biết Vân Du sợ nóng chứ. Mỗi lẫn đến mùa hạ phải cực khổ lắm nàng cùng Lãnh Thiên Hàn mới có thể kéo nàng ta ra khỏi hầm băng cơ mà.

Lãnh Tử Hàm liên tục đòi chạy sang ngồi cùng Vân Du. Thái Thanh Thúy phải vất vả lắm mới kéo hắn về. Thái hậu nhìn thấy lại mỉm cười:

“Hàm nhi còn nhỏ không cần câu nệ tiểu tiết. Hắn muốn đi đâu liền mặc hắn đi.”

Thái Thanh Thúy vừa thả lỏng tay hắn đã bò đến chỗ Vân Du. Nàng nhẹ giọng hỏi nó: “Hàm nhi vẫn nhớ ta sao?” Đôi má mũm mĩm bị tay của Vân Du véo đến ửng hồng.

Hắn gật đầu rồi chòm đến lấy chung đồ hầm của Lãnh Thiên Hạo. Lãnh Thiên Hạo lập tức cho cung nữ mang đi rồi đưa cho hắn trái táo: “Hàm nhi ngoan, lục hoàng thúc cho ngươi.”

Hắn ngồi trên người Vân Du vui vẻ cầm lấy trái táo để lên miệng. Lúc này Lãnh Thiên Hạo cứ thấy tính ham ăn này rất giống tiểu nương tử nhà mình.

Lãnh Thiên Hàn xấu hổ nói: “Hàm nhi trước giờ xem chữ quý như vàng. Có khi cả ngày hắn cũng không nói một câu. Lục đệ đừng trách hắn.”

Lãnh Thiên Hạo cũng điềm đạm trả lời: “Đệ làm sao trách Hàm nhi được.”


Nói chuyện một lát thái hậu giữ lại dùng bữa xong liền thả người. Không gặp được Lãnh Thiên Minh chiếu phế phi cũng chưa lấy được. Vân Du cùng Lãnh Thiên Hạo lên xe ngựa hồi phủ.

Nàng im lặng suy nghĩ cách lấy chiếu phế phi cho nhanh. Thái hậu ham muốn có cháu bế như vậy nhất định không tha cho nàng đâu. Đã có tận mấy đưa cháu rồi còn ham hố nữa làm gì không biết.

Lãnh Thiên Hạo im lặng nhìn tiểu nương tử nhà mình. Đúng là có Lãnh Thiên Hàn nàng một mắt cũng không nhìn đến hắn. Lúc này hắn rất muốn hỏi nàng ‘Du Du, chúng ta không thể như trước sao?’.

Về đến phủ nàng tắm xong liền nhấc váy chạy đến hầm băng. Lãnh Thiên Hạo giữ tay nàng nhấc quyết không chịu cho nàng rời đi. Hắn còn bảo khóa cửa hầm băng nữa.

Vân Du ai oán than trời trách đất. Nàng muốn đến Bắc Bình quốc liền ngay lập tức. Dùng bữa xong nàng thay bộ váy ở hiện đại nằm dài trên ghế quý phi như lúc còn ở Hàng Châu.

Lãnh Thiên Hạo phê tấu chương xong trở về thấy nàng như vậy liền hốt hoảng đóng cửa: “Du Du, sao nàng lại mặc như vậy? Nhỡ bị người khác nhìn thấy thì sao?”

“Ta nóng.” Nàng ai oán lên tiếng, tay không ngừng phe phẩy quạt tròn.

“Nàng nóng thì lên giường nằm chứ.” Hắn ngồi xổm xuống bên nàng, cổ họng cũng có chút khô.

Vân Du dùng quạt tròn chỉ vào bên trong: “Thôi đi, bên trong đó cả một ngọn gió cũng không thể lọt vào ngươi bảo ta phải ngủ thế nào đây? Hay là ngươi cho ta đến hầm băng được không?” Vào đó khác nào bước vào có lò nướng đâu.

Hắn đáp phi sở vấn hướng nàng nói: “Ta quạt cho nàng được không?” Nhìn nàng bây giờ những chỗ không nên lộ ra ngoài cũng lộ luôn rồi. Đùi thon, chân thẳng, cổ quyến rũ, cả cánh tay trắng nỏn nữa. Phần ngực cũng lộ ra một chút.

“Ta mới không thèm” Có ma mới tin hắn. Nàng ngủ hắn không cần ngủ sao? Hắn ngủ rồi lấy ai quạt tiếp đây.

Hắn nhíu mày nghiêm giọng ra tối hậu thư: “Nàng muốn tự đi hay để ta bế?”

Vân Du hết cách liền mệt mỏi lếch ra khỏi ghế quý phi rồi lăn lên giường. Lãnh Thiên Hạo nhìn theo bóng lưng nàng thì cổ họng khô khốc, tim còn chút nữa là lọt luôn ra ngoài lồng ngực, hạ thân đại biến, dục hỏa thiêu đốt cả người của hắn. Hắn ngẩng cao đầu cố gắng hít thở như muốn dùng không khí dập lửa vậy.

Hắn tự bê mấy chậu băng đến bên giường rồi nằm xuống quạt cho nàng. Vân Du khó chịu trở người liên tục. Nàng nằm trong làm sao hưởng được hơi lạnh của băng chứ.

“Ngươi để ta đến hầm băng được không?” Vân Du gần như là cầu xin hắn.

Lãnh Thiên Hạo thấy vậy liền đưa tay đến gần nàng quạt mạnh hơn: “Ở đó không tốt đâu, ta quạt mạnh một chút là được.”

Vân Du giận dỗi quay lưng về phía hắn nhưng lưng mát còn phía trước lại nóng rất khó chịu. Thế là nàng lại quay mặt về phía hắn. Có tấm chăn to nàng cũng không nhìn thấy mặt hắn cơ mà. Hắn kiên quyết như thế làm gì? Có ích lợi gì cho hắn?

Đến khi ngủ say, người nàng nhích dần đến nơi có gió thế là tấm chăn bị nàng đá sang nơi khác. Nàng cùng hắn lại nằm sát nhau. Do gối của nàng to nên cũng không tính là sát lắm nhưng chí ít cũng không có tấm chăn to ở giữa.

Mỗi khi nàng nóng cử động Lãnh Thiên Hạo lại thức dậy quạt cho nàng. Đến giờ mão hắn thượng triều liền sai hạ nhân mang nhiều băng đặt gần giường cho nàng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận