CHƯƠNG 23: HỒ ĐIỆP QUÂN Y
Tác giả: Luna Huang
Bốn ngày sau, Lãnh Thiên Hạo cuối cùng cũng về quân doanh. Hiện tại năm người đang ngồi trong bàn dùng cơm trưa.
Lãnh Thiên Hạo thấy Vân Du vui vẻ cười hắn cũng cao hứng. Hắn đưa tay dịu dàng xoa đầu nàng: “Nàng sao lại cao hứng như vậy?”
Ngô Trọng Kỳ xen vào nói: “Có lẽ là do thấy Vương gia về a. Mấy hôm trước ngài không có ở đây cũng không Vương phi vui vậy đâu”
Vương Doãn mở to mắt hỏi: “Thật sao?” Tiểu Vương phi đã quên mất Hồ Điệp sao?
“Vương phi cười tủm tỉm nãy giờ còn giả được sao?” Tiêu Tử vừa gắp thức ăn vừa nói.
Lãnh Thiên Hạo lại vui sướng gắp một miếng cá hấp để vào chén của nàng. Tiểu nương tử của hắn cuối cùng cũng quên mất Hồ Điệp.
Vân Du dùng bữa xong lau miệng bằng khăn nhỏ rồi đứng dậy. Lãnh Thiên Hạo giữ tay nàng lại hỏi: “Nàng đi đâu?” Chẳng phải vui khi thấy hắn về sao? Hắn đã ở đây nàng còn muốn đi đâu nữa.
“Ta đi tìm Hồ Điệp.” Nàng giật phăng tay mình ra khỏi tay hắn rồi miệng hót líu lo, nhảy chân sáo ra ngoài.
Sắc mặt của Lãnh Thiên Hạo mỗi lúc một khó coi. Hắn đặt mạnh đũa xuống bàn rồi quay lưng ra ngoài. Hóa ra nàng vẫn chưa quên Hồ Điệp. Hắn ra trận mang theo Hồ Điệp nên nàng không vui. Hiện hắn về Hồ Điệp cũng về.
Ngô Trọng Kỳ thở dài. Hắn biết tiểu Vương phi đã biết chỗ của Hồ Điệp nên nàng nhất định đến đó.
Vương Doãn lắc đầu. Hy vọng nàng chỉ là nhất thời ham chơi. Nhìn cũng biết được Lãnh Thiên Hạo đặt hết tâm tư lên người nàng rồi. Nàng lại còn nhỏ làm sao hiểu hết được. Cũng may Lãnh Thiên Hạo cũng không phải loại người giận chó mắng mèo. Nếu không Hồ Điệp nhất định bị điều về kinh.
Tiêu Tử không nói gì chỉ im lặng đi ra ngoài.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Vân Du tung tăng mang tâm trạng phấn khởi đến quân y trại. Hồ Điệp dùng bữa xong bước ra ngoài ngắm cảnh thấy được tiểu Vương phi đang tiến về phía này liền bay đi tìm nơi ẩn nấp.
Nàng chạy lên đến nơi ngoại trừ năm vị thái y và đám đồ đệ thì chẳng thấy Hồ Điệp đâu. Nàng khép hờ đôi mắt hô to: “Mau gọi Hồ mỹ nhân ra đây hầu hạ bổn phi.”
Năm vị thái y cũng đám đệ tử thấy nàng liền chạy ra chào hỏi. Nàng không màn đến chỉ ngóng vào trong lều hỏi: “Hồ Điệp đâu?” Con bướm này sao lúc nào cũng bay lung tung, không bao giờ an ổn chờ nàng đến tìm.
“Hồi Vương phi, Hồ quân y sau khi dùng cơm không biết đã bỏ đi đâu mất.”
“Hồ quân y quả thật không có ở đây.”
“Hồ quân y bình thường cùng mọi người không nói quá ba câu nên lão thân không biết hắn đang ở đâu.”
“…”
Mỗi người một câu làm nàng nhức cả đầu. Lòng nàng lúc này nóng như lửa, nàng chỉ muốn gặp Hồ Điệp thôi mà. Mấy câu nói của họ chẳng đúng ý nàng.
Xem ra là muốn né tránh rồi. Nàng ôm bụng khụy gối xuống rồi lăn vài vòng dưới đất. Vì mỹ nhân phải hy sinh thôi.
“Bổn phi đau quá.”
Tiêu Tử từ đâu xuất hiện hô to: “Mau báo Vương gia.”
Vân Du lập tức kéo lấy áo hắn. Tên khốn này một mình hắn phá là đủ rồi còn đem Lãnh Thiên Hạo đến làm gì. Đáng lẽ phải gọi Hồ Điệp đến cứu nàng mới đúng. Gọi Lãnh Thiên Hạo làm gì? Hắn biết bắt mạch chẩn bệnh sao?
Hồ Điệp là quân y nên thấy nàng như vậy không nghĩ ngợi gì nhiều liền chạy đến, chen vào đám đông giúp nàng bắt mạch.
Tay Hồ Điệp vừa đưa đến gần nàng ngồi bật dậy nắm chặt lấy gian xảo nói: “Bổn phi hết đau rồi. Các người mau lui xuống. Bổn phi có chuyện muốn nói cùng Hồ Điệp.” Đặt được mục đích nàng liền hạ lệnh đuổi người. Cũng không quên cảnh cáo Tiêu Tử không được bép xép chuyện hôm nay.
Sau khi mọi người rời đi nàng vẫn nắm lấy tay Hồ Điệp cảm thán: “Tay của mỹ nhân thật đẹp.”
“Vương phi thỉnh tự trọng.” Hắn đem khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng giấu xuống mặt đất
“Ta có chỗ nào không tự trọng?” Nàng chớp chớp đôi mắt to ngây thơ hỏi.
Hắn nhìn xuống tay đang bị nàng nắm chặt nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Nàng nhảm hiểm thấp giọng nói: “Điệp tỷ tỷ là nam nhân sao? Hay muội mới là nam nhân? Đừng có chối nữa chỉ vô ích thôi.”
Hồ Điệp quên cả xấu hổ nhìn tiểu oa nhi lắp bắp không nói được một câu liền mạch: “Vương phi…người…. làm sao…”
Bao nhiêu năm không hề có người phát hiện ra nàng ta cải nam trang. Thế mà tiểu Vương phi mới gặp một lần đã có thể đoán ra được. Xem ra lời đồn đại về tiểu Vương phi không hề sai.
“Ta nhìn một mắt là phát hiện rồi” Nàng buông tay Hồ Điệp ra rồi chỉnh lại tóc tai, y phục của mình.
Hồ Điệp ngạc nhiên hỏi: “Vương phi như thế nào biết được?”
Nàng chỉ tay lên cổ nói: “Nam nhân có yết hầu, nữ nhân không có” Đạo lý rất đơn giản a. Thế mà đám đồ cổ lại phân biệt không được.
“Vương phi có nghiên cứu qua?” Hồ Điệp lại tò mò hỏi.
Vân Du lắc đầu. Tay cũng không quên vỗ vỗ khuôn mặt đáng yêu của mình vài cái.
Hồ Điệp lấy lại tinh thần nói: “Không biết Vương phi đến tìm thuộc hạ có gì phần phó?”
“Ta muốn cùng Điệp tỷ tỷ kết bằng hữu thôi” Nàng bĩu môi, xị mặt xuống trưng ra dáng vẻ ủy khuất nói: “Không ngờ hết lần này đến lần khác Điệp tỷ tỷ lại tránh mặt muội”
“Thân phận của Vương phi cao quý sao lại có thể cùng thuộc hạ kết bằng hữu?” Hồ Điệp nheo mắt nghi hoặc hỏi.
Nàng thở dài kể lể: “Do tỷ tỷ không biết thôi. Lúc muội còn ở Vân phủ thân phận cũng chẳng cao quý được như Điệp tỷ tỷ đâu. Sau này gả cho Lãnh Thiên Hạo thì một bước lên mây.”
Nàng ngừng lại một chút lại nói: “Ta thấy tỷ tỷ quốc sắc thiên hương nên mới muốn cùng tỷ tỷ kết bằng hữu thôi. Bọn họ lại đem tỷ tỷ dấu đi không cho muội gặp”
“Khụ khụ” Hồ Điệp ngượng ngừng ho khan vài tiếng rồi đưa nàng vào lều nói: “Vương phi nói như vậy thuộc hạ cảm thấy hổ thẹn”
“Điệp tỷ tỷ ở đây cùng đám nam nhân chung một lều sao?” Nàng nhìn cái lều to hỏi.
Hồ Điệp gật đầu. Nàng lại hỏi tiếp: “Đừng nói với muội Điệp tỷ tỷ cũng là ra suối tắm nhé?”
Hồ Điệp tiếp tục gật đầu. Nàng thở dài. Không ngờ Lãnh Thiên Hạo lại để tiểu thiếp của mình ở cùng một đám nam nhân như vậy. Lại còn không chuẩn bị thùng tắm cho mỹ nhân nữa. Tên này thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
“Điệp tỷ tỷ vẫn là theo ta về lều đi. Ở đây không tốt đâu.”
“Như thế nào có thể như vậy được. Vương phi biết thân phận của thuộc hạ nhưng những người khác không biết. Nếu ở cùng như vậy khác nào để người khác tị hiềm, dèm pha.”
“Tỷ tỷ mỗi ngày tiếp xúc với thái y rất nhanh sẽ bị phát hiện a” Nàng nhìn đám thái y rồi nhỏ giọng nhắc nhở.
Hồ Điệp kinh hỉ. Đúng rồi, ở quân doanh với đám nam tử ít tiếp xúc với nữ nhân thì không sao. Thái y nhất định phát hiện ra. Nàng ta đã cố gắng không lạnh lùng ít nói, ít tiếp xúc với người khác rồi. Đã bao nhiêu năm qua đi nàng ta cứ nghĩ thân phận của mình mãi mãi sẽ không bị phát hiện. Giờ tiểu Vương phi khơi gợi lại khiến nàng ta có chút bất an.
Nàng sinh khí liền nói: “Vậy để ta về nói với Lãnh Thiên Hạo” Nàng mới không tin Lãnh Thiên Hạo nhẫn tâm với thị thiếp tựa tiên nữ này.
Hồ Điệp vội ngăn nàng lại: “Trong quân doanh nếu xuất hiện nữ nhân sẽ bị chém đầu. Người vẫn là không nên đi.”
Xem ra vẫn là lo lắng thay cho Lãnh Thiên Hạo a. Nàng vỗ vai Hồ Điệp nói: “Vậy ta và Lệ Chi là gì? Nam nhân sao?”
Hồ Điệp lấy tay che nụ cười khuynh thành kia: “Người gả đến cho Vương gia đương nhiên có thể ở đây. Nhưng thuộc hạ thì không phải a.”
Băng sơn mỹ nhân hóa ra cũng biết cười a.
Hóa ra là Lãnh Thiên Hạo vì lưu luyến mỹ nhân mà bất chấp vi phạm quân quy, tự chủ chương mang tiểu thiếp đến quân doanh. Mỹ nhân xinh đẹp động lòng người thế này nếu phẫn nữ trang sẽ thế nào nhỉ?
“Lần trước Lãnh Thiên Hạo có cho ta một ít vải. Ta về bảo Lệ Chi may một bộ nữ trang chi tỷ tỷ nhé” Nàng đưa ra đề nghị.
Hồ Điệp từ chối: “Thuộc hạ phẫn nam trang đã quen. Vương phi không cần phí tâm tư như vậy.”
Sau đó hai người huyên thuyên với nhau về thảo dược rất lâu. Thấy thời gian không còn sớm nữa liền cáo từ. Trước khi rời đi còn hứa hẹn: “Ngày mai ta lại đến đây bồi tỷ tỷ chơi đùa.”
Tiễn tiểu Vương phi trên môi của mỹ nhân cũng không quên nở ra một nụ cười.
Trên một cây cao gần đó có bóng dáng của một nam tử ẩn sâu trong tán cây. Ánh mắt trời xuống núi ngược sáng càng làm thân ảnh của nam tử kia trở nên mờ ảo. Nhìn thấy nụ cười khuynh thành kia nhịp tim cũng tăng theo, mặt chuyển sang đỏ ửng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Chạy về lều thấy Lãnh Thiên Hạo đang đọc sách trên bàn Vân Du liền chạy đến cười nói: “Phu quân ca ca đọc sách không chán sao?”
Nàng chống tay lên bàn nhìn hắn. Sắc mặt hắn không biểu hiện bất kì cảm xúc gì. Nàng không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Mắt không rời sách hắn chậm rãi mở miệng: “Nàng đi gặp mỹ nhân còn biết thời gian về nữa sao?” Ý hắn là ta còn đang giận đấy.
Vân Du đem khăn tay trải trước bàn cho hắn xem thứ bên trong: “Hồ mỹ nhân cho ta đấy.” Nàng đắc ý khoe mẽ với hắn.
Mắt hắn rời khỏi cuốn sách nhàm chán kia nhìn vào đóng dược liệu nàng vừa để lên bàn: “Nàng không bệnh đem dược liệu về làm gì?” Theo hắn biết nàng sợ đắng không thích uống thuốc.
Vân Du ôm đống dược liệu vào người: ” Đây là để ngâm đấy, không phải để uống đâu” Chẳng lẽ tiểu thiếp mỹ nhân không cho hắn dùng phương pháp này. Hồ Điệp là thiếp của hắn thì phải quan tâm đến sức khỏe của hắn chứ? Có lẽ hắn bình thường khỏe như trâu nên không cần.
Mỗi lần vào đông thì nàng đều vào bệnh viện hẹn hò với bác sĩ nên nàng rất chú trọng sức khỏe của bản thân. Lúc nãy nàng hỏi Hồ Điệp có thứ dược liệu nào ngâm mình để phòng bệnh không, thế là nàng được đưa cho mấy loại này.
Nàng phân phó người nấu nước nóng để tắm rồi chạy vào sau bình phong thả dược liệu theo hướng dẫn của Hồ Điệp. Bên ngoài giọng của Lãnh Thiên Hạo truyền vào:
“Ta cũng muốn thử.” Lần đầu hắn biết phương pháp ngâm dược liệu này a.
Nàng ở bên trong hô to: “Ngươi đi mà bảo Hồ mỹ nhân cho ngươi.”
“Nàng nhiều thế tại sao không chia một ít cho ta?” Lúc nãy nàng đưa hắn xem là chỉ muốn khoe khoang thôi sao?
“Ta không cho.” Nàng không chần chừ phút giây nào mà trực tiếp cự tuyệt.
“Nàng dùng hết lại đến chỗ Hồ Điệp lấy. Không phải nàng muốn chơi cùng Hồ Điệp sao? Ta đang tạo cơ hội cho nàng đấy.”
Nàng chẳng thèm trả lời hắn nữa. Cứ thoát y rồi ngâm mình trong thảo dược, miệng còn ngâm nga bài hát nào đó ở hiện đại.