CHƯƠNG 26: THỔ LỘ TÂM Ý
Tác giả: Luna Huang
Sáng hôm sau, dùng điểm tâm xong Lãnh Thiên Hạo đưa Nguyệt Nha cho Vân Du miệng còn bồi thêm một câu giải thích: “Ta bận nhiều việc nên giờ mới làm xong cho nàng.”
Vân Du cao hứng đa tạ hắn rồi nhận lấy Nguyệt Nha hôn vài cái rồi chạy đi mất. Lãnh Thiên Hạo nhìn nàng vui vẻ môi hắn cũng nở một nụ cười rồi to giọng nói với theo bóng lưng nhỏ của nàng: “Nàng đi cẩn thận, nền tuyết trơn kẻo vấp ngã.”
Hiện giờ chỉ là cuối mùa thu nhưng ở đây đã bắt đầu có tuyết rơi rồi. Tuy là vậy nhưng tuyết chỉ rơi vào buổi tối, đọng lại vào sáng sớm thôi, đến giữa trưa lại tan hết.
Vương Doãn, Ngô Trọng Kỳ và Tiêu tử thấy liền chụm đầu vào nhau suy đoán linh tinh về vật thể lạ bằng gỗ kia. Lãnh Thiên Hạo mặc kệ bọn họ liền đi đến bên bàn đọc sách.
Vân Du định dùng Nguyệt Nha thử hái táo nhưng nhớ lại lúc này cây đã sớm không còn táo nữa rồi. Nàng lại chạy đến quân y trại đem Nguyệt Nha khoe cùng Hồ Điệp.
“Điệp tỷ tỷ xem nè, là Lãnh Thiên Hạo làm cho ta đấy.”
Hồ Điệp nhìn sơ qua rồi “ân” một tiếng xong lại tiếp tục công việc của mình. Dạo này sắp vào đông sẽ có rất nhiều người bệnh nên phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Lát sau Tiêu Tử cũng đến giúp nàng ta.
Vân Du không muốn làm bóng đèn liền rời đi. Nàng không có nơi nào đi liền trở về lều.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Hôm đó, sau khi Vân Du và Lãnh Thiên Hạo rời đi thì Hồ Điệp nhìn theo hướng đó lo lắng nói: “Không biết Vương phi có bị Vương gia mắng không?” Nếu có nàng nhất định đến đó giải thích rõ ràng.
Tiêu Tử trấn an Hồ Điệp: “Vương phi sẽ không sao đâu. Nàng yên tâm. Chuyện này có ta và Vương phi lo liệu.”
Tiểu Vương phi không mắng Vương gia nhà bọn họ đã là may mắn lắm rồi. Làm sao có chuyện Vương gia nỡ trách mắng tiểu Vương phi chứ. Mọi người trong quân doanh có mắt cũng nhìn ra được Lãnh Thiên Hạo đối xử với tiểu Vương phi như thế nào mà.
“Huynh đến đây tìm ta có chuyện gì không?” Hồ Điệp khẽ ho khan hỏi. Nghe Tiêu Tử nói như vậy nàng cũng cảm thấy an lòng. Nhưng hôm nay Tiêu Tử đến đấy để nói với nàng chuyện gì? Từ biệt hồi kinh lấy công chúa sao? Lòng nàng dâng lên một trận xót xa.
Tiêu Tử ho khan vài tiếng chữa ngượng rồi hỏi: “Nàng thích Vương gia?”
Hồ Điệp chớp mắt có chút không hiểu. Nàng rõ ràng là thích hắn tại sao lại thành thích Lãnh Thiên Hạo?
Tiêu Tử lại tiếp tục hỏi: “Nàng thật muốn gả cho Vương gia sao?”
Hồ Điệp lúng túng không biết nên trả lời như thế nào? Nàng là muốn làm Tiêu phu nhân sao lại thành gả cho Vương gia? Đến cùng Tiêu Tử muốn nói cái gì?
Thấy thái độ của Hồ Điệp, Tiêu Tử càng khẳng định độ chính xác trong lời nói của Vân Du. Hoảng loạn hắn liền trưng ra vẻ lưu manh, gạt bỏ hết mặt mũi, vứt luôn sĩ diện mặc cảm sang một bên hắn quay người Hồ Điệp đối diện mình dõng dạc tuyên bố: “Ta là người cứu nàng. Nàng nên dùng thân báo đáp.”
Nghe Hồ Điệp kể đến đoạn này Vân Du thật muốn đánh chết Tiêu Tử. Có ai tỏ tình thiếu lãng mạn như thế này không? Trực tiếp lưu manh như vậy chỉ có mỗi mình hắn thôi.
Hồ Điệp kinh hỉ nói luôn suy nghĩ trong lòng ra: “Không phải huynh phải về kinh lấy công chúa sao?” Làm phó mã không được tam thê tứ thiếp. Nếu năm năm công chúa không thể hoài thai mới được nạp thiếp.
Tiêu Tử ngạc nhiên đáp phi sở vấn: “Ai bảo với nàng, ta phải lấy công chúa?”
Cả hai lúc này mở to mắt ra nhìn nhau, miệng mở to đến nỗi nhét được cả nắm tay vào. Họ bị tiểu Vương phi đem ra đùa giỡn sao?
Nhưng chuyện đó không quan trọng nữa. Tiêu Tử nhìn thẳng vào mắt phượng mị người của Hồ Điệp hỏi: “Vậy nàng có nguyện ý gả cho ta không?”
Hồ Điệp tai đỏ mặt nóng nhẹ nhàng gật đầu. Thế là cả hai ôm nhau không biết đến không gian thời gian. Đứng ở một nơi cao như quân y trại, xung quanh cây cỏ um tùm đã sớm ngã vàng vì trời thu, gió se lạnh nhẹ thổi, vạt áo của hai người bay bay nhưng trong lòng lại ấm áp lạ thường.
Mặt trời xuống núi rọi bóng dáng hai người in trên mặt đất hòa vào nhau tạo nên một cảnh lãng mạn giữa chốn hoang vu.
Đám thái y bên trong lều bước ra đều quay mặt bước lại vào trong. Lòng ai cũng có một đáp án nhất định. Không thể nói là không tin được, ở quân doanh nhiều năm nhất định nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất cũng sẽ bị đoạn tụ thôi. Hồ Điệp, Tiêu Tử là minh chứng tốt nhất cho giả thiết trên.
Sau đó, Tiêu Tử lập tức quay trở về lều hướng Lãnh Thiên Hạo giải thích rõ ràng. Tiêu Tử nhìn Vân Du đứng bên Lãnh Thiên Hạo hất cầm đầy đắc ý. Hắn cầu hôn thành công rồi.
Lãnh Thiên Hạo sớm được Vân Du kể hết sự tình nhưng khi Tiêu Tử ngỏ lời cầu hôn hắn vẫn cố tình làm khó. Hắn lấy luôn cả nhan sắc của Hồ Điệp ra để trấn áp Tiêu Tử.
Vương Doãn và Ngô Trọng Kỳ sau khi nghe sự tình thì kinh ngạc không thể nói nên lời. Bọn hắn hận Tiêu Tử không xem mình là người một nhà nên cố ý ở bên cạnh mát mẻ, quyết không để Tiêu Tử thuận lợi đón mỹ nhân vào cửa. Kẻ thêm củi, người quạt lửa phối hợp vô cùng ăn ý.
Vân Du vui vẻ đảm nhiệm chức vụ trù sư. Nàng nêm ném gia giảm “gia vị” cho “món ăn” thêm phần “đậm đà”. Cái gì dễ dàng có được sẽ không biết quý trọng đâu.
Tiêu Tử đứng đó cắn chặt răng chịu đựng hết. Hắn phải nhẫn, mỹ nhân phải là của hắn.
Rất lâu về sau, Vân Du hỏi Tiêu Tử vì sao lại chống đối Lãnh Thiên Hạo tạo cơ hội cho nàng cùng Hồ Điệp gặp gỡ. Hắn bảo khi cùng nàng Hồ Điệp mới cười.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Vừa đi vừa hồi tưởng lại lời nói của Hồ Điệp miệng nàng nở nụ cười trên môi. Về lều Vân Du chơi cùng Lệ Chi, thỉnh thoảng lại quay sang Lãnh Thiên Hạo trêu ghẹo, có lúc lại cùng Vương Doãn đánh cờ.
Dạo này trời se lạnh Vân Du rất hay ngủ sớm. Lãnh Thiên Hạo về lều tắm nàng đã sớm an giấc từ khi nào rồi. Bước ra từ tắm bình phong hắn nhìn tiểu nương tử nằm ngủ say trên giường đột nhiên lại sinh ý định muốn đến gần.
Hắn ngồi lên giường, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gò má phúng phính nhuận hồng không kiềm chế được liền véo nhẹ một cái. Nàng không khuynh quốc khuynh thành như người đó nhưng ngũ quan của nàng rất hài hòa hợp nhãn.
Hắn muốn chạm cả vào đó liền cúi người để đôi môi mình lướt nhẹ qua trán, mắt, mũi, má. Lòng hắn mềm nhũn, dần dần tan chảy, ngập tràn ấm áp. Đôi mắt phượng thâm thúy dừng lại trên đôi môi đỏ mọng bé nhỏ của nàng. Tay hắn run rẩy nhẹ nhàng chạm vào như một vật gì đó rất trân quý, sợ bản thân không cẩn thận sẽ làm vỡ mất. Năm năm nữa hắn mới có thể thưởng thức được hương vị của nó.
Hắn đứng dậy đến bên chậu than hong khô tóc. Tóc khô hắn nhẹ nhàng nằm xuống chỗ trống bên cạnh nàng (Tác giả giải thích: Vân Du và Lệ Chi nằm cùng một giường. VD ngủ sớm nên chừa lại chỗ bên ngoài cho LC). Khẽ ôm nàng vào lòng nỉ non bên tai:
“Tiểu nương tử, nàng mau lớn, vi phu đợi nàng.”
Những chuyện lúc trước đã là quá khứ rồi, hắn biết bản thân đã có thể đặt xuống. Hắn tự nói với bản thân sẽ toàn tâm toàn ý với nàng, không để nàng ủy khuất.
Tay hắn lại đưa lên chóp mũi nàng lay nhẹ. Hắn ôm nàng vào lòng lại chẳng dám ôm chặt sợ làm nàng tỉnh giấc. Mặt hắn áp sát lên cổ của nàng, ngửi mùi sữa của tiểu oa nhi chưa trưởng thành trong lòng. Hiện giờ hắn mới biết rượu không thể khiến hắn say, nhưng mùi sữa của nàng lại làm tâm hắn dao động, khiến hắn nguyện say đến không muốn tỉnh lại.
Lệ Chi giặt đồ xong quay về lều thu được cảnh xuân giữa tiết trời cuối thu vào trong mắt, nàng ta đông cả người không thể nhúc nhích được. Nàng ta nên bước ra hay cúi đầu đứng tại chỗ xem như bản thân chưa thấy gì cả. Nàng phá hỏng chuyện tốt của Vương gia liệu có bị trách phạt không?
Lãnh Thiên Hạo thấy Lệ Chi liền mặt không biểu cảm nhẹ nhàng đem Vân Du từ trong lòng bế vào bên trong giường rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Ấm áp bỗng biến mất, một cỗ mất mác trống trãi dâng lên, sắc mặt hắn liền tối đi vài phần. Chân hắn lướt nhanh trên nền tuyết trắng, cuốn theo hoa tuyết đang rơi từ trên xuống.
Đột nhiên hiện tại hắn cảm thấy hối hận khi đêm tân hôn không quyết định ngủ lại đó. Hắn phải nghĩ cách sớm tách Lệ Chi ra khỏi nàng mới được. Hắn nhất định phải quang minh chính đại quay về bên nàng.
Sau lần đó Lệ Chi cũng không về lều sớm nữa. Nàng ta tạo điều kiện giúp tiểu thư nhà mình và Lãnh Thiên Hạo thêm thân cận. Nàng ta cũng chẳng hề tiết lộ chuyện này với Vân Du.