Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? - Hoàn


CHƯƠNG 33: CHẠY BỘ TỐT CHO SỨC KHỎE

Tác giả: Luna Huang

Vì Vân Du muốn Phó Đức Chính đưa mình hồi kinh nên nàng phải đối xử với hắn thật tốt. Hôm nay nàng dậy sớm vận một bộ hồng y do Lệ Chi may thêu một đóa sen trắng nở rộ trước ngực. Tóc nàng lại búi củ tỏi, nàng lại buộc một sợi dây lên người tiểu bạch hồ rồi cùng nó đến tìm Phó Đúc Chính cùng chạy bộ.

Phó Đức Chính đang ngủ bị nàng xông vào lôi xuống giường. Hắn ngủ còn chưa đủ đã bị kéo đi chạy bộ trong lòng rất không vui. Nàng chạy chầm chậm đợi hắn miệng còn liên tục huyên thuyên về chủ đề gì đó. Não của Phó Đức Chính vẫn còn ngủ nên căn bản nghe không lọt tai. Hắn chỉ gật gù mang tính hình thức cho nàng xem.

Chạy xong về lều nghị sự dùng bữa sáng, hắn muốn ngồi, muốn uống nước nhưng tiểu Vương phi kiên quyết không cho. Đã vậy còn giảng cho hắn nghe một loạt về bệnh tim và cách chăm sóc sức khỏe nữa.

Hắn ngậm đắng nuốt cay, nhẫn nàng. Hôm qua hắn được mọi người nhắc nhở không được đắc tội tiểu Vương phi. Nếu làm Lãnh Thiên Hạo mất hứng sẽ bị nhét vào trách nhiệm đưa nàng hồi kinh mất.

Lãnh Thiên Hạo bước vào lều nhìn đến bộ dạng thê thảm của Phó Đức Chính liền mở miệng nói: “Nàng xem, Phó giám quân cao tuổi rồi nàng còn bắt hắn chạy cùng, làm sao hắn theo được.”

Vân Du tháo dây cột trên cổ của tiểu bạch hồ vừa nói: “Ta chạy chậm chờ hắn a.” Sao hắn cứ phải lo những chuyện không thuộc về mình thế này?

Vương Doãn cũng thay Phó Đức Chính đỡ lời: “Hắn có tuổi phải nghỉ ngơi nhiều.” Chưa bao giờ hắn cảm thấy Phó Đức Chính thê thảm như hôm nay. Trong lòng đột nhiên cũng sinh ra chút đồng cảm rồi.

“Sai.” Vân Du chống hông tự tin nói: “Càng cao tuổi càng phải tập thể dục nhiều để rèn luyện sức khỏe.”

Nàng quay sang Phó Đức Chính tươi cười nói: “Mỗi ngày bổn phi sẽ cùng ngươi chạy bộ. Đảm bảo sức khỏe sẽ nhanh chóng được nâng cao.”

Phó Đức Chính khóc thống khổ trong lòng. Hắn phóng tầm mắt đáng thương nhìn Lãnh thiên Hạo tìm sự giúp đỡ. Một ngày hắn đã thê thảm lắm rồi đã vậy còn phải chạy đến bốn ngày nữa. Ai đó mau mau đến giết hắn đi.

“Ta thấy Phó giám quân càng chạy càng yếu thì phải.” Ngô Trọng Kỳ đưa tay lên cằm nhìn Phó Đức Chính đang người đầy mồ hôi thở dốc gần đó.

Nàng bế tiểu bạch hồ lên nói: “Lúc trước tiểu bạch bạch cũng không khỏe được như vậy đâu. Sau này cùng bổn phi chạy bộ mới khỏe đó. Mấy buổi đầu nhất định sẽ mệt nhưng về sau sẽ hết.”

Tiêu Tử từ ngoài bước vào liền nhếch môi nói: “Vương phi sao lại nói như vậy. Tiểu bạch bạch làm sao có thể so với Phó giám quân được.” Tiểu bạch hồ là động vật nói làm sao vẫn là chạy là ưu thế.

“Nhưng lúc Vương gia phu quân đưa cho ta nó vẫn rất yếu a. Ta còn đem nó đến cho Hồ Điệp xem nữa.” Vân Du biên giải xong liền nhếch môi giễu cợt Tiêu Tử: “Hôm nay chịu xuống núi rồi sao? Không tiếp tục làm tình lữ lánh đời nữa sao?”

Tiêu Tử ho khan chữa ngượng. Hắn chỉ đến đó giúp Hồ Điệp thôi sao đến miệng của tiểu Vương phi lại thành tình lữ lánh đời chứ.

Không thể nói lại tiểu Vương phi, việc duy nhất mà đám nam nhân làm đó chính là cấp cho Phó Đức Chính ánh mắt thương cảm bất lực. Ở trong quân doanh nhìn bên ngoài chính là Lãnh Thiên Hạo quản lý nhưng bên trong thực chất tiểu Vương phi phá tung cũng là chuyện bình thường.

Phó Đức Chính mỗi ngày bị nàng bám theo như một cái đuôi cắt mãi không đứt. Mỗi ngày lại cùng nàng chạy bộ mệt sắp tắt thở. Nhưng về đến trại sẽ có một chung gà hầm sâm của Lãnh Thiên Hạo gửi đến để hắn tẩm bổ.

Vân Du đem xà phòng ra khoe với hắn. Hắn thấy lạ liền đề nghị nàng làm nhiều nhiều để hắn mang về kinh cho hoàng thượng và thái hậu. Nàng liền tìm đến Lãnh Thiên Hạo nhờ giúp đỡ thế là trừ sáng chạy bộ ra thì không bám theo hắn nữa.

Lãnh Thiên Hạo đang đọc sách thì Vân Du chạy vào giúp hắn bóp vai: “Phu quân ca ca có mệt mỏi không?”

Lãnh Thiên Hạo đưa tay vòng ra sau ôm lấy eo nhỏ của nàng kéo ra trước mặt: “Nàng có chuyện gì muốn nói với ta?” Hắn mỉm cười nhìn tiểu nương tử đang ra sức ôm chân lớn của mình, dàng vẻ này chín là nhất định có chuyện nhờ vả.

Vân Du nhìn nụ cười yêu nghiệt kia liền đứng như bị tạc tượng. Sao hắn có thể đẹp như thế này chứ? Thật không công bằng, sao nàng không đẹp được như hắn?

Lãnh Thiên Hạo cúi người nhìn nàng: “Nàng tìm ta chỉ để nhìn thôi sao?” Tuy là hỏi như vậy nhưng lòng hắn thực sự có chút ấm áp.

Nhớ lại chính sự nàng ‘a’ lên một tiếng liền kể với hắn chuyện Phó Đức Chính muốn đem xà phòng về kinh. Nàng một mình làm không thể làm ra được số lượng lớn nên mới tìm hắn thương lượng.

“Nàng muốn thế nào?” Lãnh Thiên Hạo hỏi.

Vân Du đưa tay lên môi nhỏ nói: “Ta muốn bán bản quyền cho ngươi. Có bản quyền rồi ngươi có thể bảo binh sĩ làm rồi mang về kinh. Ngoài ra ngươi còn có thể để binh sĩ dùng và kinh doanh nữa.”

Lãnh Thiên Hạo điềm tĩnh gật đầu: “Nàng muốn bán như thế nào?” Trong lòng lúc này cũng là dở khóc dở cười, còn có cả chuyện này nữa.

Vân Du nghĩ nghĩ rồi nói: “Năm nghìn vạn lượng vàng khối” Con số này nàng cũng là học trên TV thôi. Chưa hề dùng tiền cổ làm sao biết mệnh giá của nó.

Lãnh Thiên Hạo bị nàng chọc cười to một trận: “Tốt, ta liền viết thư bảo hoàng thượng đưa luôn chìa khóa quốc khố cho nàng giữ.” Sau mấy tháng chung đụng hắn cũng biết được nàng đối với ngân lượng không biết nhận định nhiều hay ít. Sợ rằng nàng nói ra con số kia cũng không tưởng tưởng được có bao nhiêu.

“Ý ngươi là quốc khố không có số bạc ta yêu cầu? Không phải chứ, sao hoàng thất nghèo nàn như thế. Hèn gì ngươi ăn mặc như thế này.” Vân Du nhìn hắn đầy xem thường chép miệng lắc đầu.

Nhớ lại mấy rương đồ của thái hậu gửi có kim quan sao chưa bao giờ thấy hắn mang.

Lãnh Thiên Hạo đưa tay nắm lấy chóp mũi của nàng khẽ lay: “Ta ăn mặc có gì để nàng không hài lòng?”

Vân Du bĩu môi chê hắn, tay cũng không quên kéo tay hắn ra khỏi cái mũi tẹt đến đáng thương của mình: “Ngươi xem, ngươi có chỗ nào giống Vương gia đâu chứ?”

Lãnh Thiên Hạo nhìn bản thân một lúc lâu thấy không có chỗ nào bất ổn liền hỏi: “Ta có chỗ nào không giống Vương gia?”

Vân Du vừa nói vừa đưa tay chỉ cho hắn xem: “Người ta Vương gia đội kim quan, ngọc đái, cẩm bào. Còn ngươi, tóc thì chỉ có một dải băng, thắt lưng cũng là vải băng, y phục cực kỳ bình thường y như mấy tên thư sinh nghèo hiếu học.” Đến cả ngọc hắn cũng chẳng buồn nạm lên người nữa. Nói thì là như vậy nhưng thân hình của hắn lại không giống thư sinh đâu.

Lãnh Thiên Hạo bật cười to sủng nịnh ôm nàng vào lòng: “Vậy theo nàng ta phải làm sao mới giống Vương gia?”

Vân Du khép hờ mắt lạnh nhạt nói: “Ngươi chỉ cần không đem ta ôm ôm ấp ấp như thế này liền giống Vương gia”

“Ta lại thích như thế biết phải làm sao đây? Hay là không làm Vương gia nữa?” Lãnh Thiên Hạo bế nàng lên đùi rồi khẽ hôn lên tóc nàng.

“Ngươi thực sự là đồng luyến sao?” Vân Du cả kinh che miệng hô mắt cũng không dám nhìn hắn. Mắt nàng mở to như phát hiện ra hòn đảo mới.

“Ta luyến nương tử của mình sao lại gọi là đồng luyến đây.” Lãnh Thiên Thiên phì cười đáp trả, giọng cực kỳ ôn nhu như mật ngọt chảy vào tìm nàng.

Lát sau hắn khẽ gọi: “Du Du.”

“Ân.” Vân Du quay lại, hơi ngẩng đầu nhìn rõ gương mặt tuấn mỹ của Lãnh Thiên Hạo. Mặt nàng đỏ bừng, nóng ran. Hắn tốt với nàng thế này có nên hay không thử tin tưởng hắn?

Nàng quyết định cược một ván. Nàng mang tâm tư đặt hết lên người hắn. Hy vọng hắn không làm tổn thương nàng. Nếu có một ngày hắn mang lòng tin của nàng ra chà đạp nàng nhất định một cước đá hắn bay thật xa.

Lãnh Thiên Hạo nâng cằm của nàng lên ôn nhu vuốt ve ngũ quan của nàng. Nàng cười ngọt ngào vươn tay vòng qua cổ hắn kéo xuống. Nàng vươn người để đầu cọ cọ vào đầu hắn.

Cảm nhận được tâm ý của nàng, lòng hắn ấm áp liền ôm nàng chặt hơn. Hai người im lặng cảm nhận nhịp tim, hơi ấm của nhau. Cả cái lều to chỉ có tiếng thở và nhịp tim của hai người thôi. Mùi trên người hắn rất dễ chịu nàng cọ mũi mình lên cổ hắn vài lần.

Lát sau nàng chậm rãi mở miệng hỏi: “Thế theo ngươi nên lấy bao nhiêu thì được?”

Lãnh Thiên Hạo nghĩ nghĩ rồi nói: “Mười ngàn lượng bạc.” Của hắn cũng là của nàng thôi nên hắn đưa ra giá cao một chút.

Hắn dám tự tin nói vương phủ của mình còn giàu có hơn quốc khố. Hắn chinh chiến nhiều năm thắng trận được ban bạc nhưng cũng không có dùng gì đến. Chưa nói đến hắn được lòng dân nên được dân chúng khắp nơi tiếp tế không cần dùng nhiều đến bạc trong quốc khố. Chính vì như vậy mà hoàng thượng thưởng cho hắn rất nhiều.

“Giao thành.” Nàng bắt lấy tay hắn: “Hợp tác vui vẻ.”

Sau đó nàng đọc nguyên liệu và cách làm cho hắn viết lại rồi đem phân phó cho binh sĩ. Mỗi ngày nàng đều đến xem binh sĩ làm việc.

Ngày cuối Phó Đức Chính ở quân doanh. Hắn đến tìm nàng hỏi về xà phòng thì được binh sĩ báo nàng đang ở gần suối chơi. Hắn liền chạy đến đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui