CHƯƠNG 39: HỒI PHỦ
Tác giả: Luna Huang
Dùng điểm tâm xong mọi người thu dọn lên đường. Bên trong xe ngựa Vân Du, Lệ Chi, Liễu Hoa và Liễu Thu Huệ nói chuyện phiếm rất vui vẻ.
Gần đến kinh thành không biết Lãnh Thiên Hạo bị gió độc gì thổi trúng liền chạy vào xe ngựa ngồi. Hắn vừa bước vào Lệ Chi và Liễu Hoa cùng im bặt không dám nói chuyện, đến cười cũng không luôn.
Trong xe ngựa chỉ còn nàng và Liễu Thu Huệ cười giỡn. Lát sau Liễu Thu Huệ ngủ nàng liền không có người chơi cùng. Sinh khí nàng quay sang mắng Lãnh Thiên Hạo:
“Ngươi sao không tiếp tục cưỡi ngựa, vào đây làm gì để không ai dám cùng ta chơi đùa.”
Lãnh Thiên Hạo sủng nịnh ôm nàng vào lòng không trả lời. Lúc này hắn mặc một thân giáp trụ cũng không dám dùng lực sợ nàng đau. Xe ngựa tiến vào kinh thành. Bên ngoài xe ngựa ồn ào náo nhiệt nàng đưa tay vén rèm thì bị Lãnh Thiên Hạo giữ lại.
Tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền vào bên trong xe ngựa:
“Lục Vương gia nam chinh bắc chiến lập được không ít chiến công hiển hách. Lần này lại khiến Bắc Bình quốc quy hàng lập được đại công.”
“Thật không ngờ Vương gia đi một lần chính là chín năm.” Người nói kèm theo giọng thở dài.
“Nếu Vương gia không trấn thủ ở biên cương thì chúng ta có được thái bình thế này không?”
“Ngươi nói xem lần này Vương gia trở về sẽ lưu lại bao lâu?”
“Ta không quan tâm chuyện đó, ta chỉ muốn biết Vương gia có như lời đồn hay không thôi.”
“Vương gia lần này về có phải vì Vương phi không?”
“Nghe nói lục Vương phi ở ngoài quân doanh cùng Vương gia không có về kinh thành a.”
“Vương gia chán ghét nữ nhân, có phải hay không Vương phi đã chết dưới kiếm của Vương gia?”
“Ngươi be bé mồm thôi. Làm Vương gia mất hứng liền đem ngươi ra chém đầu làm gương.” Tên đó nói còn thè lưỡi làm hành động cắt cổ nữa.
Vân Du tức đến điên. Người thì đào sẵn huyệt cho nàng, kẻ thì trù nàng chết. Nàng thật muốn xắn tay áo đánh mấy tên lắm đều đó thành đầu heo.
Quay sang lại thấy Lãnh Thiên Hạo nhắm mắt dưỡng thần, cực kỳ bình tĩnh chấp nhận tin đồn như không phải chuyện của mình. Đầu nàng bỗng xuất hiện một ý nghĩ liền kéo cổ hắn xuống thì thầm:
“Tin đồn là do ngươi tự tung có phải không?”
Đôi mắt phượng từ từ mở ra nhìn nàng, môi còn nở một nụ cười phi thường gian xảo: “Nàng nói xem.”
“Là do ngươi không muốn thành thân nên mới làm như vậy?” Nàng khẳng định đây là thiên chân vạn xác.
Lãnh Thiên Hạo không trả lời chỉ áp sát trán mình và trán nàng vào nhau rồi để hai chóp mũi nhẹ nhàng cọ quẹt rất ám muội, môi cũng nở lên nụ cười mị người. Hành động của hắn làm nàng xấu hổ đỏ bừng mặt quay đi nơi khác.
Lệ Chi và Liễu Hoa cúi gầm mặt ngượng ngùng không dám ngẩng đầu.
Lãnh Thiên Hạo nhẹ giọng nói với nàng: “Nàng ngoan ngoãn hồi phủ, ta vào cung diện thánh xong sẽ hồi phủ bồi nàng.”
Vân Du gật đầu. Nàng cũng chẳng muốn vào cái lồng vàng khảm ngọc đó đâu.
Lãnh Thiên Hạo ngạc nhiên hơn mười phần. Hắn cứ nghĩ nàng sẽ nằn nặc đòi theo bằng được lý nào lại ngoan ngoãn như vậy. Hắn với Vương Doãn sớm nghĩ cách dỗ nàng nữa. Hắn cũng không dám hỏi lý do lỡ nàng đổi ý thì phiền to.
Xe ngựa dừng trước lục Vương phủ, đợi đám nữ nhân xuống xe rồi hướng về hoàng cung chạy.
Trước đại môn trên dưới lục vương phủ đều ra đón. Bọn họ vừa thấy xe ngựa liền hô to: “Cung nghênh Vương gia, Vương phi hồi phủ.”
Vân Du ung dung bước vào, Lệ Chi, Liễu Hoa nối gót theo sau. Hồ Điệp thấy nàng không để tâm nên thay nàng nói: “Đứng lên.”
Đám gia nhân vừa ngẩng đầu lên liền chạy đến bên Liễu Hoa. Mặt ai nấy cũng cao hứng vì Vương gia đã có con nối dỗi. Bọn họ giúp đỡ Liễu Hoa như vị tân chủ tử.
Vân Du chẳng để tâm cứ thế thả bộ bước vào đại sảnh. Hồ Điệp thấy bọn họ nhận nhầm liền ho khan nhắc nhở. Bọn họ quay sang thì thấy Vân Du đi vào tiền thính liền hiểu nhầm.
Một nha hoàn chạy đến chặn trước mặt Vân Du: “To gan, Vương phi chưa vào sao ngươi dám vào.”
Vân Du chậm rãi nâng mi lên nhìn đối phương, môi nàng như có như không nở một nụ cười mỏng. Hồ Điệp nhìn bọn họ lạnh lùng hỏi: “Các người nói ai là Vương phi?”
Bọn họ không ngừng ngại bước về bên Liễu Hoa. Vân Du nhàn nhạt không nói gì bước đến an vị trên ghế thái sư ở tiền thính. Hồ Điệp, Lệ Chi đi theo sau. Liễu Hoa ngượng ngùng chậm rãi bước theo.
Bọn họ đã biết nhận nhầm liền kéo nhau vào tiền thính quỳ xuống xin khoan thứ. Nha hoàn lúc nãy còn liên tục vả vào miệng mình nhận lỗi với nàng. Vân Du cũng chẳng giận. Nàng đâu thể trách họ chứ, ai mà nghĩ được một tiểu oa nhi mười hai tuổi như nàng lại là Vương phi. Lệ Chi và Liễu Hoa còn giống Vương phi hơn nàng.
Nàng ngồi trên ghế nhàn nhạt nói: “Đứng lên cả đi. Lần đầu phạm lỗi bổn phi không phạt”
Bọn họ run rẩy đứng lên nàng lại nói: “Quản gia nơi nào?”
“Hồi Vương phi, quản gia mấy ngày trước trượt chân ngã xuống hồ hiện vẫn còn chưa thể rời giường” Một người nào đó lên tiếng.
“Lui xuống hết đi.” Nàng phất tay hời hợt nói. Quản gia không ra đón nàng sẽ đến đó vậy.
Chưa kịp đứng lên đã nghe có tiếng một tiểu cô nương truyền vào: “Hồ ca ca, Doãn ca ca có cùng người trở về không?”
Vân Du che miệng cười nhại lại: “Hồ ca ca.”
Tiểu cô nương đó miệng thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi, tóc tai rối bời vì chạy nhanh.
Hồ Điệp quay sang nàng giới thiệu: “Vương phi, đây là Lãnh Tâm nữ nhi của quản gia” Rồi nghiêm mặt nói với Lãnh Tâm: “Tâm nhi mau đến thỉnh an Vương phi”
Quản gia được chủ tử ban họ. Xem ra Lãnh Thiên Hạo rất coi trọng quản gia a.
Lãnh Tâm nhìn Vân Du trấn trối. Vương phi lý nào lại nhỏ như vậy nhưng cũng không dám quá phận liền nhúng người hành lễ: “Lãnh Tâm gặp qua Vương phi”
Vân Du khẽ lườm Hồ Điệp, biết rõ nàng không thích lễ nghi còn bảo Lãnh Tâm hành lễ nữa. Nàng vội xua tay nói: “Đưa ta đến gặp phụ thân của ngươi”
Đến nơi nàng trực tiếp dùng chân đạp cửa sương phòng rồi tiến vào: “Quản gia, bổn phi đến thăm ngươi.”
Lãnh Thiện đang nằm trên giường run rẩy khoác áo bước ra. Lãnh Tâm vội chạy đến đỡ phụ thân của mình.
Lãnh Thiện bệnh đến nỗi mặt mũi tái nhợt, miệng còn liên tục họ quỳ xuống hướng nàng hành lễ. Nàng thấy bộ dáng của hắn như vậy cũng không nỡ liền bảo: “Ngươi mau qua đây ngồi. Bệnh ra cái dạng này rồi còn lễ nghi gì nữa.”
Lãnh Tâm liền đỡ hắn đến ngồi đối diện Vân Du. Mắt hắn lim dim, hắn cố dùng sức nâng mi mắt lên nhìn người đối diện nhưng hoàn toàn vô lực. Mi mắt cứ nặng trĩu rũ xuống.
“Lão nô thụ bệnh không thể đón Vương phi, thỉnh người khoan thứ.”Giọng nói yếu ớt, ngắt quãng đan xen với tiếng ho vang lên.
Vân Du rót chén trà hai tay đưa cho Lãnh Thiện cười nói: “Là bổn phi nôn nóng mới đến đây làm phiền ngươi. Hiện bổn phi hướng ngươi bồi tội, uống xong tách trà phải tha thứ cho bổn phi đấy.”
Lãnh Thiện như không tin vào thứ mình nghe. Làm sao Vương phi có thể hướng nô tài như hắn nhận tội chứ: “Vương phi….như thế nào….như thế nào có thể….”
Vân Du lạnh giọng nói: “Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung.”
Hắn liền nhận lấy tách trà uống hết rồi đặt lên bàn. Bàn tay run rẩy của hắn làm nàng phiền lòng. Là do bệnh hay do sợ nàng đây.
“Hồ ca ca mau giúp quản gia chẩn bệnh đi” Vân Du không dám tiết lộ thân phận của Hồ Điệp. Nhỡ quản gia chịu không nỗi cú sốc lăng ra ngất xỉu thì nàng đúng là tội nhân thiên cổ a.
Bắt mạch xong Hồ Điệp kê đơn để Lãnh Tâm đến phòng thuốc lấy thuốc. Lãnh Tâm sau khi nhận được đơn thuốc cũng không ly khai mà đứng đó đợi nàng rời đi dìu Lãnh Thiện về giường.
Hồ Điệp thắc mắc hỏi nàng: “Vương phi không phải gấp gáp đến đây chỉ để bảo ta chẩn bệnh cho quản gia chứ?”
Vân Du thở dài rồi xếp bằng hai tay lên bàn: “Lãnh Thiên Hạo thiếu bạc của ta, hắn bảo ta hồi phủ tìm quản gia lấy. Ta vốn định đến tìm quản gia lấy bạc. Không ngờ thấy hắn bệnh ra cái dạng này cũng không nỡ. Khi nào khỏi bệnh đến tìm bổn phi. Người nghỉ ngơi cho khỏe.”
Dứt lời nàng cùng Hồ Điệp rời đi. Hồ Điệp đưa nàng đến Thanh Tâm cư rồi nói với nàng: “Đây là viện của Vương gia.”
Trọng viện có cây, có hoa, núi giả, hồ cá lớn, lương đình, cầu nhỏ….tóm lại có rất nhiều thứ. Phủ của hắn rất to, hạ nhân cũng không ít. Cách bày trí ở đây nhìn không giống như chỗ ở của võ tướng. Lãnh Thiên Hạo dù sao cũng là chủ soái nhưng ở đây phong cảnh rất hữu tình y như tên của nó.
Tên này đúng là không biết hưởng mà. Giàu có như vậy, nhiều tiền như vậy, mà không chịu, lại chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc, thời tiết khắt nghiệt, thiếu thốn đủ thứ, đánh đánh giết giết. Lại còn ăn vận như thư sinh nhà nghèo hiếu học nữa chứ. Người ta không biết còn nghĩ hắn là Vương gia thất sủng bị đầy ra biên cương nữa.
Hồ Điệp đưa nàng đến một phòng nói với nàng: “Đây là phòng của Vương gia.”
Mắt to của Vân Du đảo xung quanh miệng còn không quên hỏi: “Ở đây còn phòng trống không?” Trong hai năm qua, nàng cũng có phát sinh tình cảm với Lãnh Thiên Hạo nhưng không nhiều đến nỗi có thể cùng hắn đồng giường cộng chẩm. Nếu như ở quân doanh là bất đắc dĩ thì ở đây nàng có quyền lựa chọn.
Chưa nói đến nàng phát hiện được lòng hắn vẫn còn có bóng ma của nữ nhân làm hắn đau khổ. Nàng không muốn làm thế thân, tách ra vẫn hơn. Trước khi xác định được tình cảm của hắn dành cho nàng thì nàng không muốn phát sinh thêm chuyện gì khiến mình phải hối hận nữa.
Không phải tiểu Vương phi muốn cùng Vương gia tách ra chứ?
Hồ Điệp vội nói: “Người nói nhỏ thôi nếu để người của thái hậu nghe được sẽ bị phạt đấy” Nàng ta chỉ muốn doạ Vân Du thôi. Lãnh Thiên Hạo đã chín năm không về đây rồi làm sao trong phủ có người của thái hậu được.
Thấy nàng định nói thêm gì Hồ Điệp vội đẩy cửa rồi kéo nàng bước vào: “Vương phi ở đây lát nữa sẽ có người mang nước vào cho người tắm. Lệ Chi sắp xếp đồ xong sẽ đến đây tìm người. Ta cũng phải về viện thu xếp.”
“Điệp tỷ tỷ cũng ở đây sao?” Mắt nàng mở to ngạc nhiên hỏi.
Hồ Điệp gật đầu: “Không những chỉ có ta mà Vương Doãn cùng Tiêu Tử cũng ở đây. Lúc trước ta ở đây một thời gian rồi được đưa ra quân doanh. Vương phi ở đây nghỉ ngơi, ta cáo lui.”
Nói xong nàng ta cũng bước ra ngoài cũng không quên đống cửa lại.
Nàng đứng đó quan sát xung quanh. Phòng của Lãnh Thiên Hạo gồm bốn gian, được ngăn ra bằng rèm lụa mỏng. Xung quanh có trang trí bằng nhiều thứ. Tuy không am hiểu về đồ cổ nhưng nàng cũng biết giá trị của nó không hề ít.
Gian thứ nhất là gian nàng đang đứng, gồm có: “Bàn gỗ tròn và vài cái ghế, đối diện cửa một nhuyễn tháp.
Bên phải là gian thứ hai. Bên đó có bàn và ghế thái sư. Phía sau và phía bên phải của bàn có kệ sách to. Nàng bước đến xem thì thấy trên bàn có nghiên mực, một giá treo bút bên trên có nhiều loại bút sắp xếp theo thứ tự từ nhỏ đến to. Bên cạnh còn có vài chống sách.
Đưa tay kéo ngăn kéo của bàn, bên trong có một cái bàn tính còn loại toàn sách và sách. Trên kệ cũng sách. Tên học là mọt sách à? Lúc nào cũng chỉ biết đọc sách.
Nàng ngẩng đầu lên trần tự hỏi tại sao lão thiên gia lại bất công với mình như vậy? Lúc nào cũng thiên vị cho Lãnh Thiên Hạo. Hắn làm gì cũng đúng nàng làm gì cũng sai.
Lãnh Thiên Hạo dung mạo tuấn mỹ, gia đình quyền thế, tay nắm binh quyền, là nhân vật công chúng, học nhiều cũng chẳng bị cận thị. Lại có phụ mẫu huynh đệ yêu thương. Nhận được bao nhiêu sự quan tâm. Đến mức chuyện thành thân cũng được để ý.
Còn nàng, nàng ở hiện đại gia đình có tiền không được hưởng phải tự thân kiếm sống. Nhan sắc trung bình, ưu điểm duy nhất cũng mất vì học nhiều. Có ba mẹ nhưng lại như không có, lúc nào cũng chỉ có một mình. Học nhiều bị cận thị nặng còn dẫn đến xuyên không. Vừa đến đã bị gả đi. Thiên lý ở đâu????????
Bên trái là gian thứ ba là phòng ngủ. Giường to như loại giường hai người ở hiện đại. Chăn, nệm được bọc bằng gấm lam nhạt thêu. Bích ngọc chẩm đặt tay vào có cảm giác mát lạnh. Gần cửa sổ là bàn trang điểm có ba gương đồng nhỏ. Trên mặt bàn trang điểm có trâm cài và kim quan của hắn.
Gian thứ tư nằm bên trong phòng ngủ là phòng tắm được ngăn bằng bức bình phong vẽ hình bách hoa hội tụ.
Phải nói chín năm hắn không về mà ở đây không hề bám chút bụi nào. Công nhận quản gia do hắn chọn rất tốt.
Lát sau hạ nhân đến đổ nước cho nàng tắm. Tắm xong Lệ Chi đẩy cửa bước vào. Nàng chạy đến hỏi: “Y phục ta bảo ngươi may cho Điệp tỷ tỷ đã may xong chưa?”
Lệ Chi gật đầu cười nói: “Đã xong, nhưng là không biết có hợp hay không vì Lệ Chi chỉ ước chừng dáng người của Hồ quân y”
“Ngươi giúp ta mang qua đó đi” Nàng thật muốn thấy được Hồ mỹ nhân vận nữ trang a.
“Ân” Lệ Chi nhận được lệnh liền rời đi. Nàng bước ra khỏi viện thăm quan phủ. Thấy Lãnh Tâm buồn phiền đứng gần đó. Đột nhiên nàng sinh ý định trêu ghẹo liền trưng ra vẻ ủy khuất cố ý cao giọng nói:
“Không hiểu vì sao giờ này Doãn ca ca vẫn chưa hồi phủ.”
Lãnh Tâm nghe được liền chạy đến hỏi: “Vương phi cũng Doãn ca ca rất thân sao?” Đáng lẽ Vương phi phải quân tâm Vương gia chứ sao lại nhắc đến Doãn ca ca của nàng.
“Ân” Nàng ngây thơ gật đầu: “Ta cũng Doãn ca ca còn thân hơn cả thân nữa”
Lãnh Tâm xị mặt xuống rồi hướng nàng nói: “Nô tì còn có việc xin cáo lui.”
Vân Du cũng không nói gì nữa chỉ nhìn theo dáng vẻ giận dỗi của tiểu cô nương kia lại thấy vui trong lòng. Hóa ra trêu người lại vui như vậy. Giờ nàng đã hiểu vì sao bọn họ thích trêu nàng rồi.
Nàng đi lòng vòng liền lạc xuống phòng bếp: “Trương sư phụ cũng ở đây sao?”
“Vương phi hảo” Trương trù sư đang chuẩn bị bữa tối. Vừa thấy nàng liền bưng đĩa gà lên cho nàng: “Mời Vương phi”
Vân Du cao hứng nhảy cẩn lên lấy một cái đùi rồi hỏi hắn đường về Thanh Tâm cư. Hắn tận tình chỉ bảo nàng rối rít đa tạ rồi rời đi.
Nàng vừa rời đi mọi người vây xung quanh Trương trù sư hỏi tính cách của tiểu Vương phi. Biết được tính cách của chủ tử vẫn là dễ hầu hạ hơn. Trương trù sư nhiệt tình kể cho bọn họ nghe.
Vân Du đi theo hướng dẫn của Trương trù sư cuối cùng cũng trở về được Thanh Tâm cư. Nàng rửa tay sạch sẽ rồi lắn lên giường tìm Chu công đánh cờ.
Lãnh Thiên Hạo bị giữ lại trong cung nên bảo Tiêu Tử và Vương Doãn nói với nàng không cần đợi hắn. Hai tên kia về nàng không biết đã cùng Chu công đánh bao nhiêu ván cờ rồi.