CHƯƠNG 43: TA ĐỐT RỒI
Tác giả: Luna Huang
Sáng nay, Vương Doãn và Tiêu Tử luôn miệng lải nhải chuyện mặc bào phục, cài trâm phượng rồi mới tiến cung, phiền chết được! Lệ Chi, Lãnh Tình, Lãnh Ý cũng học theo họ lải nhải cho Vân Du nghe. Nàng thật muốn đem miệng của bọn họ vá chặt lại.
Vân Du cho ba nữ nhân lắm điều đó đi may giá y. Nàng giữ lại mỗi mình Lãnh Tâm bên cạnh. Lãnh Tâm lớn hơn bọn họ một tuổi nhưng ít nói hơn hẳn. Nàng thật muốn biết vì sao Vương Doãn lại sợ nàng ta như vậy.
“Tại sao Vương Doãn lại tránh ngươi như thế?”
Lãnh Tâm lắc đầu: “Nô tì không biết.” Nàng cũng rất muốn biết được lý do a.
Lãnh Tâm không quốc sắc thiên hương nhưng rất thanh tú. Không lẽ Vương Doãn thích nữ nhân tà mị như hắn hay hắn sớm bị đoạn tụ?
“Nếu Vương Doãn không thích ngươi thì sao?”
Lãnh Tâm cắn môi một hồi nói: “Vậy nô tì cũng không lấy người khác.”
Vân Du thấy nàng ta sắp khóc rồi liền không hỏi nữa. Sau đó hai người đến chơi cùng Liễu Thu Huệ rất lâu. Liễu Hoa cùng Lãnh Tâm may y phục mới cho Liễu Thu Huệ liền nói: “Vương phi cùng chúng ta may vá rất vui a.”
Vân Du mới không cần: “Các ngươi làm gì làm đi, tuyệt đối đừng bao giờ kéo bổn phi vào.”
“Người không muốn tự tay may y phục cho Vương gia sao? Vương gia nhận được hẳn rất cao hứng a.” Lãnh Tâm vui vẻ nói.
Vân Du từ chối cho ý kiến. Nàng không phải dạng nữ nhân công dung ngôn hạnh như bọn họ. Tuyệt đối không thể đánh đồng được.
“Các ngươi làm cho ta cái gối đi” Nàng miêu tả gối ở hiện đại cho các nàng nghe. Ngọc chẩm của Lãnh Thiên Hạo cứng quá nàng dùng không quen.
Dùng bữa trưa xong nàng liền ngủ một giấc. Nàng luôn duy trì ngủ trưa ba mươi phút nên rất nhanh đã thức dậy. Vươn vai đẩy cửa nhìn bầu trời cao nàng liền nhớ đến lời nói của Vương Doãn, Tiêu Tử nên chạy lại lên giường giả ngủ.
Vân Du nằm rất lâu. Lệ Chi, Lãnh Tình, Lãnh Ý bước ra vào phòng bao nhiêu lượt nàng cũng không nhúc nhích. Thật không muốn vào cung đâu. Chỗ đó lễ nghi phiền phức, nói sai một chút là đầu, thân mỗi cái một nơi không bao giờ trùng phùng nữa.
Lát sau Lệ Chi vén rèm trắng nói: “Tiểu thư, dậy thôi. Sắp đến giờ tiến cung rồi.”
Lãnh Ý cũng đến bên cạnh nói: “Tham gia cung yến mà đi trễ sẽ không hay đâu?”
“Ta không tham gia có được không?” Vân Du chán nản nói.
“Không được.” Lãnh Tâm đem tách trà đến cho nàng giải khát: “Vương gia rất mong chờ người đến đó a.”
Lãnh Tình thử độ ấm của nước xong liền bước ra từ tấm bình phong: “Người không đến đó Vương gia sẽ bị người khác cướp mất.”
“Các người lúc nào cũng Vương gia, Vương gia” Vân Du cầm lấy cái chăn dày sinh khí cáu xé: “Đến cùng ai mới là chủ tử của các người?”
“Vương phi đừng giận nữa. Nước đủ nóng rồi.” Lãnh Tình kéo tay nàng nặn ra nụ cười cầu hòa.
Lệ Chi cười nói nịnh nọt: “Đương nhiên là tiểu thư người rồi.”
Lãnh Ý kéo chăn gian xảo nói: “Vương phi không phải đố kỵ với Vương gia chứ?”
Lãnh Tâm mỉm cười dịu dàng dọn giường: “Vương phi rộng lượng cả kinh thành không ai không biết, làm sao lại có thể đố kỵ Vương gia được.”
Vân Du bất đắc dĩ tắm xong liền bị bọn họ kéo ra lau tóc: “Còn lâu mới đến giờ các người gấp gáp làm gì?”
“Chúng ta phải chuẩn bị tốn rất nhiều thời gian a.” Lãnh Tâm giải thích.
Do đang là mùa thu nên y phục cũng thêm vài kiện. Nàng nhất quyết bắt họ lấy y phục màu trắng thêu cành trúc ở thân váy cho nàng mặc rồi mới đồng ý cho bọn họ khoác bào phục bên ngoài. Họ bất đắc dĩ mới đồng ý.
Hai người làm tóc, hai ngươi giúp nàng bôi yên chi, phấn nước lên mặt. Nàng nhìn trong gương cứ nghĩ bản thân đang chuẩn bị đi hát tuồng. Sao lại trang điểm đậm như vậy chứ? Đầu nàng lại nặng thêm vài cân.
Sau khi hài lòng với tác phẩm bọn họ mới thả nàng lên xe ngựa. Miệng còn không quên chúc nàng:
“Vương phi nhất định xinh đẹp hơn các thiên kim tiểu thư khác.”
Từ dưới lên thì có.
“Tiểu thư nhất định nổi bật hơn người.”
Trang điểm thế này không nổi bật mới là lạ.
“Vương phi và Vương gia là tuyệt phối.”
Đương nhiên rồi. Vân Du đắc ý.
“Vương phi may mắn.”
Bổn phi nhất định may mắn.
Bên trong xe ngựa Vân Du buồn bã không ngớt nhìn bốn nữ nhân ở đại môn vương phủ. Lần đầu đến hoàng cung không biết ai lại còn phải đi một mình nữa. Nhập cung không được mang theo nha hoàn thật là…….
Bất quá không có mấy nữ nhân đó nàng liền tự do. Nàng nhanh tay tháo hết bào phục, trâm phượng và mấy trâm cài khác xuống. Trong ngực áo nàng cũng lấy ra vài cái khăn lau hết phấn nước và yên chi trên mặt.
Nàng chải lại tóc rồi tết tóc thành một cái bờm từ trái sang phải rồi lại một cái từ phải sang trái. Hai bên buộc một đoạn dây đỏ cố định hai bím tóc.
Xe phu bên ngoài thông báo: “Vương phi, đến hoàng cung.”
Vân Du nhảy xuống liền thấy Tiêu Tử tiến đến trố mắt hỏi: “Vương phi, tại sao không mặc bào phục, cài trâm phượng?” Hắn và Vương Doãn đã dặn rất kỹ rồi sao còn như thế? Lệ Chi, Lãnh Tình, Lãnh Ý không lý nào không nghe theo. Đến cùng là sai ở khâu nào?
“Ta đốt rồi” Vân Du ngóng vào bên trong: “Lãnh Thiên Hạo đâu?”
“Vương gia bận không đón người được nên lệnh ta đứng đây đợi người.” Tiêu Tử liên tục gãi đầu lúng túng không biết nên làm thế nào. Tiểu Vương phi vừa mới bình thản nói cho hắn biết, nàng đã đem đồ thái hậu ban đốt. . . đốt. . . đốt rồi >”<
Vân Du bĩu môi, đá chân hờn dỗi, hứng thú nhất thời cũng tuột xuống đến không còn gì nữa. Tên khốn này không bao giờ xuất hiện lúc nàng cần. Đột nhiên nàng tủi thân muốn khóc quá, có phu quân như không có vậy.
"Vương phi đứng đây đợi ta đừng đi lung tung. Ta đi tìm Vương gia đến đây với người." Thấy tiểu Vương phi gật đầu Tiểu Tử mới yên tâm rời đi.
Tiêu Tử không dám để tiểu Vương phi cứ vậy mà bước vào. Hắn không phải Vương Doãn, không nghĩ ra được cách biến đổi tình hình. Hắn không phải Lãnh Thiên Hạo, khi thái hậu sinh khí có thể bảo vệ nàng. Hắn phải mau chóng tìm Lãnh Thiên Hạo và Vương Doãn mới được. Nàng cư nhiên dám đốt đồ thái hậu ban. Thật không tìm được nữ nhân thứ hai giống nàng.
Vân Du đứng nhìn theo bóng dáng của Tiêu Tử liền đảo mắt ngắm hoàng cung. Cùng với cố cung không khác gì mấy a. Nàng đứng ở đại môn đợi, thị vệ chỉ biết nàng có quen biết với Tiêu Tử thôi chứ không biết nàng là ai. Vì xe ngựa đậu ở đằng xa họ căn bản không thấy được đó là xe của lục Vương phủ.
Vân Du hiếu kỳ liền bước vài bước tham quan. Đi một chút có lẽ không sao đâu. Càng đi càng thấy cảnh đẹp nàng bị mê hoặc liền đi đến không biết ngừng lại.
Nàng đứng ngắm một cây cổ thụ gần đó sau lưng vang lên tiếng nói của nữ nhân: "Ngươi là ai? Sau đứng cản đường bổn tiểu thư?"
Nàng nhìn lại thấy bản thân đang đứng giữa đường. Bất quá hai bên đường còn rất nhiều sao nữ nhân này lại không đi. Nàng vừa vào cung không nên cùng người khác gây chuyện liền lùi sang một bên.
"Bổn tiểu thư nói chuyện với ngươi tại sao ngươi không trả lời? Ngươi là nha hoàn của ai?" Nữ tử đó chỉ tay vào nàng to giọng quát.
Nữ tử bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Nhan tiểu thư không cần sinh khí như vậy. Nếu để người khác nhìn thấy sẽ không hay" rồi quay sang nhìn nàng: "Tiểu cô nương là nha hoàn của ai? Tại sao lại ở đây? Hôm nay không thể đưa nha hoàn vào cung"
Nàng nhìn hai nữ tử đang mặc sắc tối, phần nước yên chi trên mặt cũng không đậm liền thầm thán. Hiện đang thịnh hành màu tối đơn giản sao? Cũng may nàng sớm vận y phục bạch sắc nếu không thì trở thành lạc hậu rồi. Nhưng y phục của nàng vẫn nổi trội hơn so với bọn họ a. Xuyên về đây nàng quê mùa hơn đám đồ cổ rồi. Bi ai a, bi ai!
"Ngô Tiên Linh chuyện của bổn tiểu thư khi nào đến lượt ngươi quản" Nhan Tiêm Thư cao giọng quát: "Một tiểu thư tướng quân như ngươi làm sao sánh đước với phụ thân thừa tướng của ta."
Thì ra là nữ nhi của Ngô Trọng Kỳ. Tính cách cũng ôn hòa y như hắn a. Vân Du mở miệng trào phùng: "Vị tiểu thư này không biết dùng tay chỉ người khác chính là để ba ngón còn lại chỉ mình sao?"
Nhan Tiêm Thư điên tiết mắng: "Chủ tử của ngươi là ai? Ta lập tức bảo phụ thân dậy dỗ hắn."
"Tiểu nha hoàn sao lại dùng thái độ đó nói chuyện." Ngô Tiên Linh lại lên tiếng: "Có phải hay không hướng Nhan tiểu thư bồi tội?"
Vân Du nhếch mép không trả lời mà xoay người tiểu sái sái bước về phía trước. Nhất thời quên mất bản thân ở hoàng cung không thuộc đường.
"Ngươi đứng lại cho bổn tiểu thư." Nhan Tiêm Thư quát to.
Vân Du vẫn bước về phía trước xem như không nghe thấy gì. Nhan Tiêm Thư tiếp tục quát: "Ngươi không nghe ta nói gì sao?"
Vân Du quay lại nói: "Ta có nghe nhưng không làm theo. Ngươi có giỏi thì đến mà bắt ta" Nàng thè lưỡi làm mặt xấu trêu Nhan Tiêm Thư.
Thế là Vân Du cùng Nhan Tiêm Thư chơi rượt đuổi chạy xung quanh. Nàng ta tiểu thư khuê các làm sao chạy bằng nàng chứ. Nàng ta gọi binh sĩ đến bắt nàng.
Vân Du cao hứng liền nhấc cao váy cũng bọn họ chơi. Lâu rồi không ai cùng nàng chơi như vậy. Ngô Tiên Linh bất đắc dĩ đuổi theo gọi đám binh sĩ: "Thôi bỏ đi."
Nhan Tiêm Thư thở hổn hển nói: "Phải bắt cho được."
"Sắp đến giờ dự cung yến rồi. Ngươi đến muộn sẽ bị trách phạt."
Nhan Tiêm Thư bất đắc dĩ bảo binh sĩ dừng lại rồi đi theo Ngô Tiên Linh rời đi một hướng khác.