CHƯƠNG 55: VƯƠNG GIA PHU QUÂN CŨNG MUỐN SƠN MÓNG TAY SAO?
Tác giả: Luna Huang
Sáng hôm sau Vân Du lại đến Từ Ninh cung thỉnh an. Nàng không hề nhắc đến chuyện đi săn, thái hậu cũng chẳng nhắc đến nhưng nhất mực không chịu buông tha cho nàng.
Hoàng hậu, cùng đám vợ bé của Lãnh Thiên Minh đến rồi lần lượt rời đi mà nàng vẫn chưa được thả. Đến cùng là vì lý do gì mà thái hậu vẫn không chịu thả người?
Thái hậu bảo hôm nay cao hứng muốn cùng nàng đánh cờ. Hai năm ở quân doanh nàng cùng Vương Doãn và Lãnh Thiên Hạo đánh cũng biết được một số nước cờ rất hay. Nàng liền mang ra áp dụng khi đánh cùng thái hậu.
Kết quả nàng thắng được vô số bảo vật. Bạc cũng có, bảo vật cũng có, tóm lại là đến giờ phút hiện tại được mười tám món.
Lát sau có tiếng thái giám truyền vào thông báo Nhan Tiêm Thư và Lữ Uyển Uyển đến. Bọn họ bước đến thỉnh an xong thái hậu liền để họ cùng Vân Du đánh cờ. Đồng thời cũng không quên rót mật vào tai tiểu Vương phi.
Lúc đầu Vân Du nghĩ thái hậu muốn nàng cùng bọn họ so kỳ nghệ nên cao hứng đồng ý. Chẳng biết bọn họ đánh có tốt hay không, chỉ biết là cờ đánh chưa được nửa bàn trâm cài, trang sức, bạc của bọn họ lần lượt tháo xuống đưa cho nàng để vào rương bát bảo của mình.
Bọn họ là muốn lấy lòng nàng để vào cửa sao? Nói thật nhé, nàng không ngại lấy hết đâu. Còn vào được hay không đó là chuyện của Lãnh Thiên Hạo, không liên quan đến nàng.
Lát sau, bọn họ không còn gì để mang ra nữa nàng liền đòi rời đi. Thái hậu lại phải thay bọn họ lên đánh cùng nàng. Đang đánh được một nửa liền nghe tiếng thái giám hô to báo Lãnh Thiên Minh, Lãnh Thiên Hàn, Lãnh Thiên Hạo, Lãnh Thiên Huyền đến.
Vân Du cao hứng, có lẽ nàng sắp được thả rồi. Bất quá cũng phải kết thúc ván này nàng mới chịu rời đi. Ván này cũng sẽ như các ván trước thôi, người thắng cuối cùng cũng là nàng, Vân Du thập phần đắc ý trong bụng.
Bọn họ bước vào thỉnh an xong liền được thái hậu ban tọa. Nàng bận suy nghĩ nước đi nên không nhìn bọn họ. Dù sao nàng cũng được miễn lễ nghi nên biết tận dụng.
Nhan Tiêm Thư và Lữ Uyển Uyển bước đến nhún người hành lễ. Lãnh Thiên Huyền há hốc nhìn họ không ngậm miệng lại được. Đôi mắt không ngừng đảo qua đảo lại trên người các nàng.
Hôm nay hắn do mải mê con chim biết nói của Lục thiếu gia ở bên đường nên thượng triều trễ. Hắn có gặp Nhan Tiêm Thư và Lữ Uyển Uyển ở đại môn. Lúc đó họ trâm vàng, vòng vàng đầy người a. Bây giờ thật sự, hắn không biết phải nói gì nữa. Tất cả những thứ đó dường như bốc hơi bay đi mất vậy.
Lãnh Thiên Minh ngồi bên trái của thái hậu mỉm cười nhìn Vân Du ngồi bên phải đang nhíu mi tâm. Hắn lấy tách trà cung nữ vừa bưng ra nhấp một ngụm.
Lãnh Thiên Hạo ba ngày mới được nhìn thấy tiểu nương tử nhà mình liền quên cả thân phận cao hứng nhấc chân muốn sải bước đến bên tiểu nương tử. Lãnh Thiên Hàn và Lãnh Thiên Huyền mỗi người một bên giữ tay hắn lại không để hắn bước đến tránh cả bọn đều phải nghe thái hậu huyên thuyên về cung quy. Rồi kéo hắn ngồi xuống bên ghế.
Thái hậu không muốn tiếp tục ván cờ này liền bảo: “Chúng ta cùng bọn họ trò chuyện thôi.”
“Không được.” Vân Du không hề do dự ngẩng mạnh đầu lên phản đối: “Thái hậu bảo họ đợi đi. Chúng ta chơi hết ván này mới nghỉ. Thái hậu không được ăn gian như vậy.”
Lãnh Thiên Minh miệng mang ý cười nói: “Đúng vậy, mẫu hậu cùng đệ muội tiếp tục chơi cờ. Chúng thần nhi có thể đợi được.” Dám bảo mẫu hậu hắn ăn gian, nếu không phải có lệnh miễn cung quy e là nàng không thể bình an vô sự a.
Thái hậu sợ làm hỏng đại sự cũng không để ý đến tiểu tiết liền nói: “Ván này ai gia thua rồi.” Thế là tháo một chiếc vòng xuống đưa cho Vân Du.
Đây là lượt của nàng sao thái hậu lại nhận thua. Tuy biết thái hậu ăn gian nhưng nàng vẫn vui vẻ nhận lấy, có ai chê nhiều bao giờ. Nàng cầm vòng xoay qua gương bát bảo bên cạnh mở ra để vào.
Đám nam nhân hiếu kỳ rướn cổ nhìn vào gương to bên cạnh Vân Du rồi đồng loạt hiểu chuyện. Lãnh Thiên Minh lên tiếng giúp Lãnh Thiên Huyền nói luôn một phần:
“Nguyên lai là như vậy. Lúc nãy Trẫm cứ nghĩ tại sao Nhan cô nương và Hà cô nương tiến cung gặp thái hậu lại đơn giản như vậy. Thì ra tất cả đều ở chỗ của đệ muội.”
Vân Du mím chặt môi nhìn Lãnh Thiên Minh vài giây. Nói thế khác nào bảo nàng tham lam cưỡng đoạt tài sản của người khác đâu. Nàng mới không có làm như vậy, là bọn họ lợi dụng nàng cam tâm tình nguyện tháo xuống đưa cho nàng cơ mà. Nàng chạy xuống ngắt hai bông hoa tươi gần đó gắn lên tóc Lữ Uyển Uyển cùng Nhan Tiêm Thư.
“Hoàng thượng ca ca còn thấy họ đơn giản nữa không?” Nàng đắc ý hếch cầm nói.
Người tặng vô tình, người nhận hữu ý.
Lãnh Thiên Hạo thấy được cảnh đó liền nắm chặt tay thành quyền. Nàng làm vậy là có ý tứ gì? Nàng xem hắn là cái gì? Tại sao không hỏi ý của hắn lại tự tiện quyết định như vậy?
Lãnh Thiên Huyền cùng Lãnh Thiên Hàn nhìn hành động của Vân Du liền kinh ngạc. Nhanh như vậy đã quyết định rồi sao? Đồng loạt quay sáng nhìn thái độ của Lãnh Thiên Hạo rồi hung hăng nuốt xuống một ngụm nước bọt. Có khi nào tiểu Vương phi bị Lãnh Thiên Hạo bắt được sẽ bị dụng hình không?
Nhan Tiêm Thư nhận được hoa đỏ liền kiêu ngạo khẽ liếc Lữ Uyển Uyển, nụ cười trên môi khoe ra lộ liễu. Tiểu Vương phi đúng là có mắt thẩm mỹ, vừa nhìn đã biết ai hơn ai rồi.
Lữ Uyển Uyển nắm chặt khăn nhỏ trong tay. Không lẽ lúc nãy nàng làm gì đắc tội khiến tiểu Vương phi không vui sao? Nàng rõ ràng chưa từng cùng tiểu Vương phi bất hòa cơ mà. Lúc trước nàng còn nghe thái hậu bảo tiểu Vương phi khen nàng múa đẹp nữa. Sao giờ lại tặng cho nàng hoa hồng?
Thái hậu nhìn thấy liền nở nụ cười mãn nguyện. Không uổng công nàng tốn mất bao nhiêu đồ trân quý và bỏ hết lễ nghi cho Vân Du. Biệu hiện của nàng ta thật khiến nàng hài lòng.
Lãnh Thiên Minh bật cười nói: “Trẫm không còn thấy đơn giản nữa.” Hắn không còn lời nào để nói nữa. Câu đó đồng nghĩa với câu “Trẫm thua”.
Vân Du đắc ý lại bước đến gương bát bảo mân mê từng thứ trân quý bên trong. Hôm nay phải nói là bội thu. Nàng sắp phát tài rồi. Lấy được gia sản của Lãnh Thiên Hạo liền mua phủ trưng bày đống đồ trân quý này ra cho thiên ghen tỵ đỏ mắt.
Thái hậu hắng giọng đề cập đại sự của ngày hôm nay: “Sắp đến kỳ săn bắn rồi hoàng thượng đã quyết định đi cùng ai chưa?”
Lãnh Thiên Minh chậm rãi đáp: “Hồi mẫu hậu, Trẫm quyết định đi cùng hoàng hậu” Hắn thấy Lãnh Thiên Hạo đối xử rất tốt với Vân Du. Nghĩ lại lúc trước bản thân suýt chút nữa là sủng thiếp diệt thê rồi. Hắn cũng phải hảo hảo học tập đối xử thật tốt với thê tử.
“Không được” Thái hậu nhàn nhạt phản đối khẩu khí đạm nhiên: “Hoàng hậu phải quản lý tam cung lục viện làm sao có thể cùng ngươi đi săn bắn những năm ngày.”
“Ý Trẫm đã quyết.” Ánh mắt của Lãnh Thiên Minh biệu lộ rõ thập phần kiên quyết, không thể lay chuyển: “Từ lúc hoàng hậu gả cho Trẫm chưa một lần nàng cùng Trẫm đi xa. Lần này làm phiền mẫu hậu rồi.”
Thái hậu không còn lời nào để nói nữa liền quay sang Lãnh Thiên Hàn: “Thiên Hàn đã tìm được người đi cùng chưa?”
“Thần nhi…..” Bệnh là lý do từ chối muốn thuở của Lãnh Thiên Hàn.
Lãnh Thiên Minh đương nhiên không để hắn được bình yên: “Đã lâu Trẫm không cùng các đệ săn bắn. Ngũ đệ lâu lâu mới hồi kinh. Lần này nhất quyết không được từ chối”
Lãnh Thiên Hàn hít một hơi sâu rồi nói: “Thần nhi không tìm được người đi cùng” Lãnh Thiên Minh nói thế hắn cũng chẳng từ chối được.
Thái hậu liền thay hắn quyết định: “Vậy Thiên Hàn đi cùng Uyển nhi đi.”
Lúc nãy Vân Du cũng thích Nhan Tiêm Thư hơn nên gửi Lữ Uyển Uyển cho Lãnh Thiên Hàn cũng chẳng sao. Dù sao cũng đều là trắc phi của Lãnh Thiên Hạo. Để Lãnh Thiên Hàn đưa đi an tâm rất nhiều. Còn hơn gửi cho tên hoa hoa công tử như Lãnh Thiên Huyền.
“Vâng.” Lãnh Thiên Hàn bất đắc dĩ đáp.
Thái hậu hài lòng liền hỏi Lãnh Thiên Huyền: “Thiên Huyền đi cùng ai?”
Lãnh Thiên Huyền còn bận ngắm rương bát bảo của Vân Du nên không tập trung tinh thần. Lãnh Thiên Hạo ngồi bên cạnh liền nhẹ lay người hắn.
“Lục hoàng huynh gọi đệ sao?” Hồn vừa nhập về xác hắn ngơ ngác quay sang hỏi.
Lãnh Thiên Hạo kể lại cho hắn nghe một lượt rồi nhắc nhở: “Đệ nên tập trung một chút.”
“Đệ biết rồi đa tạ lục hoàng huynh.” Lãnh Thiên Huyền cố tình nói lấp lửng: “Thần nhi cưỡi ngựa không được tốt nên…….”
Lãnh Thiên Hàn và Lãnh Thiên Minh đồng loạt nhìn hắn cười mỉm, mắt lóe lên vài tia trêu chọc. Hắn liền đỏ mặt lườm cho cháy mặt hai người đó.
Lãnh Thiên Hạo im lặng ngắm tiểu nương tử của mình. Từ lúc hắn bước vào đến giờ nàng vẫn chưa hề nhìn đến hắn. Nàng thật khiến hắn cảm thất bất an. Đến cùng mẫu hậu đã nói với nàng những gì khiến nàng bỏ mặt hắn như vậy?
Thái hậu gật đầu cho qua. Đó trường hợp đặc biệt nên được đặt cách không cần ép uổng. Thái hậu quay sang Lãnh Thiên Hạo nói như ra lệnh: “Hạo nhi, ngươi đi cùng Thư nhi” Thái hậu không hỏi ý kiến mà trực tiếp thay hắn quyết định luôn.
Lãnh Thiên Hạo sinh khí liền phản bác: “Mẫu hậu, thần nhi muốn đi cùng Vương phi” Nàng mới là thê tử của hắn sao hắn lại phải đi cùng nữ nhân khác. Hắn là muốn đi cùng nàng.
“Không được!” Thái hậu lại tiếp tục phản đối nhưng không thể nêu ra lý do.
Lãnh Thiên Minh cũng bất bình thay Vân Du và Lãnh Thiên Hạo. Rõ ràng cuộc hôn nhân này là do mẫu hậu bảo hắn tứ hôn, đến bây giờ lại chia cắt bọn họ. Hắn thật hối hận khi hợp sức với mẫu hậu giữ Vân Du lại trong cung: “Mẫu hậu, người nên hỏi ý của đệ muội.”
Nói xong hắn mới cảm thấy mình phạm phải một sai lần lớn. Chẳng phải tối qua nàng đã nối với hắn Lãnh Thiên Hạo rất phiền sao. Hắn dùng khuôn mặt tội lỗi chuẩn bị chịu phạt nhìn Lãnh Thiên Hạo. Không ngờ Lãnh Thiên Hạo lại dùng ánh mắt cảm kích nhìn hắn. Điều này khiến hắn cảm thấy mình tội lỗi chồng chất, nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Thái hậu quay sang nàng dịu dàng hỏi: “Du Du thấy thế nào?”
Tự nhiên bị điểm tên Vân Du ngẩng mặt lên ngơ ngác như lạc vào xứ sở kỳ diệu. Nãy giờ nàng có nghe gì đâu.
Nàng cười hì hì nói: “Nãy giờ mọi người đang nói gì?”
Lãnh Thiên Hàn thấy tay nàng đang cầm cây trâm hoa mai vàng do nghệ nhân nổi tiếng Quách Thống tiền triều chế tác, lại là hàng tuyệt bản nữa liền sáng mắt hỏi: “Lục đệ muội cũng thích đồ cổ sao?”
Đối với nàng thì cả đám bọn họ đều là đồ cổ. Đáng tiếc nàng lại không am hiểu về đồ cổ a: “Ngũ ca thích đồ cổ sao?” Nàng chỉ thích đồ quý giá mắc tiền thôi.
“Ừm” Lãnh Thiên Hàn cao hứng nghĩ là tìm được bạn đồng tâm giao: “Ở Hàng Châu ta cũng có một vài món. Nếu có cơ hội đệ muội đến Hàng Châu ta nhất định sẽ mang cho đệ muội xem.”
Hắn hứa là nàng đến đó chứ không nói là đem đến cho nàng xem. Bởi vì những thứ đó hắn mua rất đắt nên chưa bao giờ đem đi xa. Mỗi lần hồi kinh chỉ có y phục, sổ sách, tấu chương, bạc phòng thân và một ít lễ vật thôi.
“Ngũ ca hứa với muội rồi không được nuốt lời đâu đấy!” Vân Du cười toe toét nói.
Vậy liền quyết định sau khi ly hôn với Lãnh Thiên Hạo xong nơi đầu tiên nàng đến sẽ là Hàng Châu. Kiếp trước cũng rất thích nơi đó đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội đi thì xuyên không mất rồi. Kiếp này nhất định không bỏ lỡ.
Lãnh Thiên Hàn cao hứng đáp ứng: “Ta đợi đệ muội cùng lục đệ đến chơi.”
Hừ! Nàng chỉ đi một mình thôi. Còn lâu hắn mới chịu rời xa Dung phi đi cùng nàng, mà nàng cũng chẳng muốn hắn theo cùng.
Thái hậu thấy đề tài bị chuyển liền hắng giọng bảo Lãnh Thiên Huyền nhắc lại. Sau khi nghe Lãnh Thiên Huyền kể lại đầu đuôi Lãnh Thiên Minh lại nói:
“Lần này đến đó tận năm ngày lại có nhiều con vật để săn bắn nhất định sẽ rất vui a” Hắn muốn cứu vãn tình hình. Hôm nay Lãnh Thiên Hạo có nói với hắn nàng rất thích đi chơi lại rất yêu thương thú vật nên hắn đem ra để nói. Chứ thời tiết cuối thu thế này làm sao có con vật nào chứ.
Câu trả lời của Vân Du làm mọi người đều sửng sốt.
“Du Du nghe theo lời thái hậu.”
Hóa ra thái hậu giữ nàng đến giờ này là để nghe nàng từ chối hắn. Bất quá nàng cũng chẳng muốn đi. Hắn đi cùng ai cũng không liên quan đến nàng. Nàng làm thế cũng chẳng phải lấy lòng thái hậu.
Thái hậu cười đến không thấy gì nữa liền cho nàng lui xuống. Nghe được thả nàng liền cao hứng hô to: “Lão Đăng tử, mau mang chiến lợi phẩm theo ta đi.”
Lãnh Thiên Minh, Lãnh Thiên Hàn, Lãnh Thiên Huyền cười phì. Tiểu Đăng tử đến miệng nàng đã biến thành lão Đăng tử rồi.
Riêng Lãnh Thiên Hạo thì chẳng thể nào cười nỗi. Nàng có biết nàng đang làm gì không? Thấy nàng đi lướt qua mình mà không buồn liếc nhìn liền vứt bỏ thân phận dứng dậy kéo tay nàng lại:
“Du Du, vì sao nàng không đi cùng ta?”
Nếu ở đây không có mặt thái hậu hắn nhất định đem nàng ôm vào lòng thật chặt. Nói cho nàng biết mấy hôm nay hắn nhớ nàng như thế nào.
Tay nhỏ bị hắn giữ lấy tim nàng lại kích động một trận, nhịp thở cũng vì vậy mà chịu ảnh hưởng. Xem ra mấy ngày rồi nàng vẫn chưa quên được hắn. Dằng lòng xuống, nàng nói:
“Thái hậu còn biết thiếp còn nhỏ không thể đi tại sao chàng là phu quân của thiếp lại không biết chuyện này? Vương gia phu quân là không quan tâm đến sức khỏe của thiếp sao? Trời lạnh như thế bảo thiếp đi săn lỡ thiếp sinh bệnh thì phải làm thế nào? Thiếp không muốn uống thuốc đắng đâu.”
Nàng không muốn vì nàng mà hai mẫu tử họ căng thẳng với nhau. Dù sao nàng lưu lại cũng không lâu, còn mẫu tử họ lại có quan hệ đến một đời. Hại người khác bất hiếu là không nên. Nếu thái hậu không vui nàng cũng khó an ổn được. Vẫn là tự nhận thiệt thòi về mình thôi.
Hóa ra nàng sợ lạnh. Hắn thật đáng chết, nàng sợ lạnh thế mà hắn lại quên mất. Tâm hắn thả lỏng hơn, nhẹ giọng nỉ non với nàng: “Vậy ta trở về nàng cùng ta hồi phủ được không?” Ngón tay cái của hắn cọ cọ vào lòng bàn tay nhỏ mịn của nàng như muốn lấy lòng vậy.
Tim nàng như bị hàng chục ngàn con kiến cắn vậy. Nhớ lại cảnh đó nàng không thể không đau lòng được. Nàng chậm rãi xoay người không nhìn hắn mà trực tiếp đem tay hắn gạt ra:
“Thiếp ở đây rất vui, mọi người đều yêu thương thiếp nên không muốn hồi phủ.”
Nàng chơi rất vui không muốn hồi phủ sao? Nàng định khi nào mới cùng hắn hồi phủ? Đợi đến khi nàng chơi chán e rằng hắn đã bị nàng cùng mẫu hậu bức chết rồi. Mọi người đều yêu thương nàng chẳng lẽ hắn không yêu thương nàng sao? Nàng có từng nghĩ cho hắn không?
“Nàng muốn đi đâu? Ta đi cùng nàng.” Hắn kiên nhẫn nói. Mấy ngày không gặp hắn nhớ nàng đến phát điên thế mà nàng xem như không nhìn thấy hắn. Hiện còn muốn tránh hắn thật xa nữa.
“Vương gia phu quân vừa đến nên ở lại cùng thái hậu lâu hơn.” Nàng dùng sức gạt tay hắn ra. Tuy hắn nắm tay nàng đạo lực không mạnh nhưng gạt mãi cũng không được. Thật khó chịu!
Nàng chỉ tay ra ngoài nói rồi: “Lúc nãy thiếp có hẹn với hoàng hậu tỷ tỷ vẽ móng a.”
“Vậy nàng ở đây cùng ta. Lát nữa ta cùng nàng đến Đông cung thỉnh an hoàng hậu.” Hắn vẫn muốn nàng ở cùng mình nên nhất quyết không cho nàng rời đi.
“Nữ nhân làm đẹp chàng đến đó làm gì? Vương gia phu quân cũng muốn vẽ móng sao?” Vân Du cầm lấy tay hắn xem rồi lắc đầu: “Không hợp đâu với chàng đâu. Vẫn là để thiếp tự đi thì hơn. Nếu lâu như vậy vẫn chưa đến để hoàng hậu tỷ tỷ đợi sẽ không tốt đâu.”
Tay hắn đột nhiên thả lỏng hơn nàng nhanh chóng gạt tay hắn ra rồi nhấc váy, cong chân chạy ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng nàng chạy đi mà lòng hắn ê buốt. Lúc hắn đến tìm thái hậu từ chối việc nạp trắc phi với lý do phải hỏi ý nàng. Thái hậu ném cho hắn câu “Du Du nói xuất giá tòng phu nên để ngươi tự quyết định” Thái hậu nào cho hắn có cơ hội tự quyết định. Thái hậu đem rất nhiều lý do để phản kích hắn nhưng lại rất có đạo lý hắn không thể làm gì được.
Nàng mà biết xuất giá tòng phu sao? Hắn ở cùng nàng hai năm vẫn chưa hề thấy nàng có đức tính đó. Hắn đem chuyện này hỏi với Lãnh Thiên Minh và nhận được lời xác định đó là sự thật. Hắn giận run người! Mẫu hậu đã cho nàng lợi lộc gì mà nàng lại bán đứng hắn như vậy. Chẳng phải lúc đầu nàng nói với hắn không thích nam nhân tam thê tứ thiếp sao? Vì sao nàng lại không phản đối thái hậu? Vì sao nàng còn giúp hắn lập trắc phi?
Lãnh Thiên Hạo đen cả mặt bước về chỗ không nói một lời. Hắn cầm tách trà nóng uống cạn đến đáy. Ai bảo hắn lớn tuổi. Ai bảo nàng nhỏ hơn hắn. Ai bảo nàng còn chưa trưởng thành. Hắn phải đợi nàng thêm ba năm nữa. Hắn phải cố gắng kéo dài thời gian đợi nàng trưởng thành. Sợ chưa đợi được hắn đã bị thái hậu và nàng bức đến quy tiên mất.
Vừa bước ra khỏi Từ Ninh cung Vân Du ngẩng mặt lên trời để nước mắt chảy ngược vào trong. Nàng dùng tay vuốt ngực tự trấn an bản thân: Vân Du, bình tĩnh. Hắn chỉ xem ngươi là bình phong thôi. Không được mềm lòng, không được khóc.
Sau khi bình tâm nàng liền đến Đông cung với hoàng hậu.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Các nàng thân mến, nếu nàng nào yêu thích truyện của ta thì ủng hộ tiếp bộ thứ hai ta viết nhé. Bộ truyện có tên