Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? - Hoàn


CHƯƠNG 56: GẶP THÁI TỬ

Tác giả: Luna Huang

Vân Du bảo tiểu Đăng tử mang rương to về Lưu Mộng cư không cần đi theo nàng. Hắn cứ nằn nặc không chịu, còn bảo đây là trách nhiệm của thái phi giao hắn không thể để nàng một mình.

Đến cuối cùng cả hai quyết định để hắn đưa nàng đến Đông cung rồi quay về.

Vân Du một mình bước vào Đông cung. Hoàng hậu vừa thấy nàng đã cười híp mắt: “Bổn cung còn tưởng Du Du không đến nữa.” Cách xưng hô cũng thay đổi chỉ trong mấy lần tiếp xúc.

“Muội bị thái hậu giữ nãy giờ mới thả người a.” Hôm nay nàng còn chưa đến thỉnh an thái phi nữa đấy.

Sau đó Vân Du giúp hoàng hậu vẽ hình liên hoa lên móng. Trong lòng nàng thấp thỏm, bất an mắt liên tục lén nhìn ra cửa. Lát sau thấy không ổn liền mở miệng hỏi: “Hoàng hậu tỷ tỷ, Vương gia phu quân có thể đến Đông cung không?”

“Lục Vương gia không được tự tiện đến hậu cung. Trừ Tử Hoằng cung, Từ Ninh cung và Khâu Ninh cung ra thì các Vương gia không được phép đến cung nào nữa.” Hoàng hậu giải thích tường tận.

Vân Du thở phào nhẹ nhõm. Đúng như nàng đoán, Lãnh Thiên Hạo tuyệt đối không thể đến đây. Nàng có thể đặt trái tim thấp thỏm xuống rồi.

Đáng tiếc, dáng vẻ ấy thu vào mắt hoàng hậu lại là thất vọng. Hứa với Lãnh Thiên Hạo giữ nàng lưu lại vài hôm thế mà sắp săn bắt nữa lại giữ nàng lưu lại gần chục ngày.

Hôm qua Lãnh Thiên Minh có đến nói chuyện hối hận khi giữ Vân Du lưu lại. Nàng ta hỏi thì Lãnh Thiên Minh kể ra chuyện mấy hôm nay của thái hậu khiến nàng ta cũng cảm thấy hối hận.

Nhớ lúc Lãnh Thiên Minh sủng ái Dung phi vắng vẻ mình, nàng ta lại cảm thấy buồn. Huống hồ Vân Du cùng Lãnh Thiên Hạo tình cảm thấm thiết như vậy.

“Hay để bổn cung cho người gọi lục Vương gia đến đây cùng chúng ta dùng bữa được không?” Hoàng hậu vui vẻ liền gợi ý.

Vân Du thụ sủng nhược kinh phản đối quyết liệt: “Hoàng hậu tỷ tỷ không cần phiền phức như vậy đâu. Chúng ta đang làm đẹp, Vương gia phu quân không thích hợp đến đây.” Nàng mới không muốn gặp hắn, khó khăn lắm mới tránh được hắn cơ mà.

“Muội không cần ngại như vậy, đều là người một nhà.” Hoàng hậu nghĩ là nàng xấu hổ liền cười: “Bổn cung cũng chỉ có thể giúp muội cùng lục Vương gia dùng một bữa cơm. Hai người tách nhau ra nhiều ngày như vậy.”

Nàng ta lúc trước còn nghe Phó Đức Chính kể Vân Du lúc nào cũng cùng Lãnh Thiên Hạo đồng giường cộng chẩm. Nay mỗi người một nơi hẳn là rất buồn đi.

“Thật ra ngày nào Vương gia phu quân cũng đến Lưu Mộng cư tìm muội đến khi đại môn đóng cổng mới chịu rời đi” chỉ là muội không gặp hắn thôi. Nàng liền giải thích: “Đã khiến hoàng hậu tỷ tỷ phải lo lắng rồi.”

Hoàng hậu liền nở nụ cười hiền hòa. Hóa ra tuy tách ra nhưng tình cảm vẫn mặn nồng như vậy thật khiến người ra ngưỡng mộ: “Lục Vương gia xưa nay đều rất chung tình. Du Du phải biết trân trọng” Nàng cũng nghe phong phanh chuyện năm đó cũng đoán ra được nên hy vọng Vân Du không vô tình vô nghĩa như Dung phi.

Vân Du nhẹ nhàng gật đầu. Đúng là hắn rất chung tình a, nhưng hắn không phải chung tình với nàng thì nàng trân trọng có ít gì. Chín năm vừa về đã nối lại tình xưa với tình nhân rồi. Nàng nghiễm nhiên trở thành kẻ thừa thải, trên đầu còn có một chiếc mũ xanh bắt mắt nữa. Nghĩ lại liền cảm thấy khó thở, nàng cũng chẳng muốn nghĩ nữa liền chuyển đề tài làm tóc.

Sau đó hoàng hậu giữ nàng lại cùng dùng bữa rồi mới thả người. Nàng bước chân ra khỏi Đông cung đến Khâu Ninh cung liền bị lạc ở ngự hoa viên. Đáng chết nhất là lại đi đến nơi Lãnh Thiên Hạo cùng Dung phi thân mật mới khổ chứ.

Vân Du sinh khí liền nhặt lá dưới đất hung hăng ném xuống hồ. Chỉ có đá ném xuống mới khiến nàng hả giận thôi. Lãnh Thiên Hạo đáng chết, dám xem ta như thế thân. Dung phi đáng chết, dám xem ta là con ngốc.

Đằng sau có âm thanh cao ngạo truyền đến tai nàng: “Ngươi là cung nữ cung nào? Tại sao dám đứng đây vứt lá xuống hồ.”

“Ta làm gì liên quan gì đến ngươi” Nàng vừa vứt lá xuống hồ vừa hét to: “Nhàn rỗi thì kiếm việc làm đi đừng quấy rầy ta.” Tại sao tên nào cũng nghĩ nàng là cung nữ vậy? Nàng có chỗ nào giống cung nữ đâu.

Thấy nàng không nhìn mình cũng không hành lễ Lãnh Tử Dật cau mày quát: “To gan, gặp bổn cung dám không hành lễ.”

Quay mặt lại thì thấy một nam hài trạc tuổi mình cùng một đám cung nữ, thái giám sau lưng. Hắn cũng chỉ hơn nàng một tuổi thôi mà khẩu khí cao ngạo như vậy. Một thân đạm hoàng y viền vàng kim, đầu đội kim quan.

Xưng là bổn cung thì là thái tử rồi còn gì. Đây là lần đầu nàng biết đến sự có mặt của thái tử a. Mấy lần trước cũng không gặp, đi thỉnh an trò chuyện cũng chẳng nghe ai nhắc đến.

Lãnh Tử Dật sinh khí. Trong cung ai dám đối xử với hắn như vậy. Hắn là thái tử, dưới vài người trên vạn người: “Người đâu, mau bắt nàng quỳ xuống cho bổn cung.”

Vân Du nhếch môi tay nắm lấy Nguyệt Nha ở thắt lưng: “Các ngươi dám chạm vào ta, ta nhất định sẽ cho các ngươi biết thế nào là đau khổ.”

“Ngươi cư nhiên dám uy hiếp bổn cung” Lãnh Tử Dật hét to: “Bắt lại.”

Vân Du mang Nguyệt Nha nhắm đến chân đám thái giám, cung nữ mà phóng. Bọn họ chỉ kịp thấy Nguyệt Nha bay đi rồi lại trở về trên tay chủ liền kinh sợ. Đám thái giám, cung nữ lần lượt ngã xuống ôm chân.

Lãnh Tử Dật sợ đến xanh mặt. Thứ đó là thứ gì? Hắn ở trong cung từng thấy rất nhiều thứ trân quý tại sao chưa từng thấy qua thứ kỳ lạ này.

“Ngươi……ngươi……..” Hắn nói không nên lời.

Vân Du đắc ý nhếch môi cười: “Thế nào? Muốn thử không?”

“Ngươi dám đánh người của bổn cung?” Lúc này khí thế của hắn không được như lúc đầu nữa rồi nhưng vẫn ngạo mạng. Nhìn đám thái giám, cung nữ than vãn dưới đất cũng biết thứ đó đụng vào đau như thế nào.

“Ta không những dám đánh người của ngươi.” Nàng chậm rãi thả từng bước đến bên hắn: “Ta còn dám đánh cả ngươi nữa.”

Lãnh Tử Dật cố gắng lấy lại bình tĩnh nói: “Bổn cung là thái tử, ngươi dám đánh bổn cung phụ hoàng nhất định sẽ đem cả nhà ngươi ra chém đầu” Nữ nhân này thật không biết sợ.

Phụ hoàng từng dạy hắn, việc của mình phải tự mình làm lấy. Hiện hắn chưa được học võ công nhất định đánh không lại nàng. Gọi binh sĩ đến khác nào để họ thấy được thái tử đương triều thê thảm trong tay nữ nhân đâu.

“Ta không sợ đâu. Hoàng thượng là minh quân nhất định mang vụ việc ra tra hỏi rõ ràng. Là do ngươi không phân biệt trắng đen bảo người bắt ta. Ta chỉ là kháng cự” Chọc tiểu oa nhi thật vui, thật làm nàng tiêu hỏa. Ngươi có đem đi cáo trạng Lãnh Thiên Minh cũng chẳng dám làm gì ta.

Lãnh Tử Dật hít một hơi sâu nói: “Là do ngươi gặp bổn cung không biết hành lễ.”

Nàng được thái hậu miễn lễ nghi a. Luận tôn ti hắn còn phải hướng nàng hành lễ nữa kìa: “Lúc đó ngươi có giới thiệu mình là thái tử không? Ta không biết được nhiên không hướng ngươi hành lễ.” Nàng điêu ngoa không nói lý. Nàng sớm phát hiện thân phận của hắn rồi mà vẫn giả vờ trêu hắn.

“Vậy giờ người biết bổn cung là thái tử có phải hay không cũng nên hướng bổn cung hành lễ?” Lãnh Tử Dật trừng mắt nhìn tiểu oa nhi đang nói dối không chớp mắt kia, lý nào còn có thể hoa ngôn xảo ngữ như vậy.

Vân Du nhẹ nhàng cười: “Lễ là nên hành vào lúc chưa nói chuyện. Hiện ta và ngươi cũng đã nói nhiều câu như thế này rồi cũng nên bỏ qua đi. Nam tử hán đại trượng phu không nên nhỏ nhen như vậy” Nàng đặt tay lên vai hắn vỗ nhẹ.

Hắn nhìn bàn tay nhỏ của nàng đặt trên vai mình rồi nói: “Ngươi sẽ không đánh ta chứ?” Lúc này đây hắn rất muốn có thể uy vũ như lục hoàng thúc. Chỉ tại phụ hoàng không cho hắn học võ nghệ sớm để bây giờ hắn bị tiểu oa nhi này dọa đến thất kinh bát đảo.

Vân Du lắc đầu: “Người không phạm ta, ta không phạm người.”

Lãnh Tử Dật nhìn đám cung nữ, thái giám rồi nói: “Các ngươi lui xuống, chuyện hôm nay tuyệt đối không được truyền ra ngoài.”

Bọn họ đi xa hắn mới nhìn nàng rồi nói: “Ngươi không phải cung nữ. Ngươi đến cùng là ai?” Nàng dám xưng “ta” với hắn.

“Ta chưa từng nói mình là cung nữ a. Là do ngươi tự nói thôi” Nàng đứng bên hắn so chiều cao. Rõ ràng nhìn hắn cũng chỉ trạc tuổi nàng sao hắn lại cao hơn nàng cả gần bốn đốt tay: “Ngươi ăn cái gì mà cao được vậy?”

Lãnh Tử Dật đắc ý nói: “Đương nhiên là sơn hào hải vị rồi” rồi nghiêm mặt nhìn nàng: “Ngươi không được tự tiện chạm vào người của bổn cung.”

Tên khốn này, nàng thận thiện như vậy mà hắn lại cao ngạo chê nàng. Ta đây là người tương lai đấy, được nói chuyện với ta là ngươi tu ngàn kiếp mới được đây. Sống trong phúc không biết phúc, nàng dẫm chân quay người bỏ đi: “Ngươi chê ta, ta không thèm chơi với ngươi nữa.”

Lãnh Tử Dật thấy nàng lúc nãy oai phong như vậy bây giờ lại trở thành bộ dạng tiểu oa nhi giận dỗi rồi. Không hiểu tại sao hắn lại mở miệng giữ nàng: “Bổn cung không có chê ngươi.”

“Ngươi vừa bảo không được chạm vào ngươi” Nàng chỉ muốn so chiều cao thôi. Nàng tập thể dục bao lâu nay cũng chẳng cao được như hắn nên ngưỡng mộ thôi.

“Xem như bổn cung chưa nói gì” Hắn lập tức hạ nộ khí của nàng.

“Muộn rồi. Ta không chơi với ngươi nữa” Nàng sinh khí bước nhanh vấp phải váy dài liền ngã xuống.

Lãnh Tử Dật thấy liền chạy đến đỡ lấy nàng. Mắt nàng và hắn đối diện nhau liền sinh ý định chọc hắn: “Thỉnh thái tử tự trọng. Nam nữ thụ thụ bất thân” Nàng lại mang câu của Hồ Điệp ra để nói.

Hắn đỡ nàng đứng dậy rồi ho khan chữa ngượng: “Nếu ngươi sợ sau này bổn cung lập ngươi làm lương viện” Lão sư có nói: Làm nam tử phải đầu đội trời chân đạp đất. Dám làm dám chịu, nàng không gả được cho người khác thì gả cho hắn.

Ha ha, thật buồn cười. Người tương lai như nàng mà phải làm vợ bé sao? Nàng đây không cần: “Ngươi đã nói phải giữ lời đấy” Nàng tinh nghịch nheo mắt.

“Bổn cung nói được sẽ làm được.” Nàng có lẽ cũng là thiên kim nhà nào đó đi. Không chừng hắn có thể cho nàng làm lương đệ nữa cơ.

“Ta chỉ sợ ngươi nói ra cả thiên hạ này đều phản đối thôi.” Nàng nhếch môi lén giấu nụ cười nham hiểm. Nàng là hoàng thẩm của hắn đấy. Trêu đùa thật vui a!

Hắn là thái tử, chẳng lẽ muốn một lương viện mà lại không được sao? Hắn không tin, cho dù thân phận của nàng có thế nào đi nữa thì hắn vẫn có thể lấy nàng: “Bổn cung nạp lương viện không phải thái tử phi sao lại phản đối cơ chứ?”

“Ta làm sao biết được” Nàng nhún vai: “Hôm dạ yến ta đâu thấy ngươi tham gia.”

“Hôm đó bổn cung bệnh nên không đến được” Hắn cúi đầu đầy tiếc nuối kể lại: “Bổn cung nghe đám cung nữ, thái giám kể lại lục hoàng thẩm cũng có đến a. Đáng tiếc bổn cung lại không gặp được.”

Chẳng phải ngươi đang nói chuyện với ta sao? Hóa ra hắn không biết chuyện nàng được lưu lại trong cung: “Ngươi muốn gặp nàng sao?”

Hắn đỏ mặt gật đầu: “Lục hoàng thẩm tuy nhỏ hơn bổn cung một tuổi nhưng rất thông minh a. Dạo gần đây phụ hoàng và mẫu hậu lúc nào cũng mang ra so sánh cùng nàng.”

“Bị so sánh mà ngươi cũng muốn gặp sao?” Nàng hiếu kỳ hỏi. Lúc nàng bị mang ra so với Lãnh Thiên Hạo buồn bực không thể chịu được thế mà tên này lại muốn gặp nàng a.

“Bổn cung là ngưỡng mộ a” Mắt Lãnh Tử Dật lóe sáng: “Nàng có thể làm ra xà phòng lại cùng lục hoàng thúc ở quân doanh giết địch nữa.”

Nhắc lại chuyện đó nàng vẫn còn sợ đây này. Nàng đúng là cùng Lãnh Thiên Hạo ở quân doanh nhưng tuyệt đối không có giết người. Nàng đưa tay vuốt ngực nói: “Chuyện đó không vui, không đáng ngưỡng mộ đâu” Còn chưa nói đến xà phòng là nàng lấy của người khác đấy.

Vân Du lại hỏi đến chuyện học hành của hắn. Hắn liền huyên thuyên về bài thơ, nhà thơ nào đó. Nàng ở bên nghe như tra tấn lỗ tai vậy. Nàng thề sống thề chết nhất định lần sau không cùng hắn nối về chủ đề này nữa.

“Bổn cung tên Lãnh tử Dật. Ngươi tên gì?” Hắn ngây thơ giới thiệu bản thân.

“Ngươi gọi ta là Du Du liền được” Nàng lập tức chuyển chủ đề: “Ngươi không biết võ công sao?”

Lãnh Tử Dật ngượng nghịu nói: “Bổn cung chỉ mới đứng trung bình tấn thôi. Phụ hoàng bảo là thái tử phải lấy nhân trị quốc bình thiên hạ nên phải đọc sách nhiều.” Đột nhiên hắn thở dài: “Bổn Cung thật muốn cùng phụ hoàng, các hoàng thúc đi săn a.”

Đám cổ đại này thật là, lấy chém giết làm niềm vui, thật không còn lời nào để nói nữa: “Vậy sao ngươi không đi?”

“Bọn họ bảo tiễn pháp và thuật kỵ xạ của bổn cung quá kém nên không cho theo.” Lãnh Tử Dật buồn bã nhớ lại hôm ở ngự thư phòng bị từ chối thẳng thừng: “Bổn cung thật muốn như lục hoàng thúc uy dũng giết giặc.”

Tại sao đi đâu cũng nghe người ta nhắc đến Lãnh Thiên Hạo thế. Hắn có gì mà tốt cơ chứ: “Chém giết không vui. Ngươi vẫn là làm thái tử nho nhã đi.”

Lúc này đây hắn đánh còn không lại nàng: “Nếu sau này bổn cung đánh thắng ngươi, ngươi phải gả cho bổn cung” Ai dám từ chối không chịu gả nữ nhi cho hắn chứ. Hắn nhất định phải thắng cái khúc gỗ quái lạ của nàng.

“Đến lúc đó mới tính” Nàng xua xua tay. Sao tên lại muốn nàng làm vợ bé của hắn cơ chứ? Nàng mới không muốn đâu.

“Ngươi vẫn chưa nói cho bổn cung biết ngươi là ai?” Lãnh Tử Dật nghiêm túc nói.

“Khi nào đánh thắng được ta ngươi liền biết.”

Hai người đứng đó nói chuyện rất lâu mới tách ra. Lãnh Tử Dật phái một tên thái giám ngu ngốc đến theo dõi nàng. Phải nói tên này ngốc đến mức khi nàng quay lưng lại hắn liền giấu mặt đi để lộ cả tấm lưng ra ngoài. Nàng cắt đuôi hắn dễ dàng rồi đến Khâu Ninh cung chơi đến khi đại môn đóng mới trở về Lưu Mộng cư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui