CHƯƠNG 61: GẶP LÃNH THIÊN HẠO LÀ ĐIỀU XUI XẺO NHẤT
Tác giả: Luna Huang
Mấy ngày sau, Vân Du lại tiếp tục đi lạc ở ngự hoa viên. Lần này nàng không sinh khí mà chỉ lẳng lặng chấp tay sau lưng im lặng ngắm cảnh. Lá rơi xen lẫn ngọn gió lạnh cuối thu nhè nhẹ cuốn váy và tóc nàng bay nhẹ nhàng dưới nắng sớm.
Lãnh Tử Dật từ đằng sau bước đến nói: “Du Du sao lại đứng đây. Nhỡ lạnh sinh bệnh thì phải làm sao?”
Vân Du không quay mặt lại mà trả lời: “Ta đang nghĩ vì sao ta lại cứ lạc ở ngự hoa viên.”
Lãnh Tử Dật khẽ cười, người hắn hơi nhướng đến gần nàng nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn: “Là do ngự hoa viên rộng lớn lại nhiều cảnh đẹp”
“Du Du!”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến làm Vân Du sợ hãi núp sau lưng Lãnh Tử Dật. Lãnh Tử Dật lại quay sang cúi người hành lễ: “Dật nhi tham kiến lục hoàng thúc.”
Lãnh Thiên Hạo từ xa trông thấy liền cảm thấy bất an. Nàng và Lãnh Tử Dật thân thiết đến mức này sao? Hắn đã được báo nàng và Lãnh Tử Dật cùng xuất cung nhưng bất quá hắn không nghĩ là thân thiết như vậy. Lòng hắn bỗng bị thứ gì đó kéo xuống.
Lãnh Thiên Hạo liền hỏi thăm vài câu về tình hình học tập của Lãnh Tử Dật. Tên ham học đó được dịp lại lải nhải biết bao nhiêu chuyện.
Vân Du ở đằng sau rất muốn đưa tay bóp chặt cổ hắn để hắn không còn nói được nữa. Nàng thầm mắng Lãnh Thiên Hạo bao nhiêu chuyện không hỏi cư nhiên đem chuyện này ra để hỏi. Đám hoàng thất quả nhiên đều là mọt sách.
Sau khi nghe xong Lãnh Thiên Họa khen hắn vài câu rồi đưa mắt ra sau lưng của Lãnh Tử Dật ôn nhu gọi: “Du Du, đến đây.”
Lãnh Tử Dật ngạc nhiên hết nhìn Vân Du lại nhìn Lãnh Thiên Hạo: “Lục hoàng thúc biết Du Du?” Hắn thấy nàng mang bộ dạng sợ hãi thế liền đứng thẳng người giúp nàng che chắn.
“Dật nhi nên gọi nàng là lục hoàng thẩm.” Lãnh Thiên Hạo nhẹ giọng nhưng vẫn không giảm được sát thương của câu nói.
Ba từ “lục hoàng thẩm” khiến Lãnh Tử Dật chết ngây. Nàng dám thách thức hắn không cưới được nàng. Nàng có thể đi lại tự do trong cung. Nàng dám gọi thẳng tục danh của lục hoàng thúc. Nguyên lai nàng là lục hoàng thẩm của hắn.
Mấy hôm trước hắn tình cờ nghe được đám phi tử của phụ hoàng nói lục hoàng thẩm có yêu khí rất lợi hại. Nghe bọn họ miêu tả hắn lại nhớ đến khúc gỗ được treo trên thắt lưng của Vân Du. Hắn cứ mãi thôi miên bản thân là không nên tin chuyện này. Giờ tai nghe, mắt thấy hỏi sao lại không tin cho được.
Vân Du tức đến đỏ mặt bước ra cao giọng quát: “Lãnh Thiên Hạo, ngươi nói hươu nói vượn cái gì?” rồi quay sang Lãnh Tử Dật vỗ nhẹ vai hắn: “Tử Dật ngoan, ngươi đừng nghe Lãnh Thiên Hạo ăn nói linh tinh.”
Lãnh Thiên Hạo vươn tay bắt lấy nàng rồi bế nàng lên cao như hai năm trước: “Ta khi nào nói hươu nói vượn. Nàng rõ ràng là thê tử của ta, là hoàng thẩm của Dật nhi.”
“Lãnh Thiên Hạo ngươi mau thả ta xuống.” Vân Du giãy giụa không ngừng kêu la. Lãnh Thiên Hạo không những không thả mà còn hôn lên trán nàng rồi bật cười to.
Lãnh Tử Dật thấy Lãnh Thiên Hạo bế Vân Du chỉ bằng một tay liền ngao ngán. Hắn đánh còn không lại nàng cơ mà, biết khi nào bản thân mới được như lục hoàng thúc của mình đây. Giọng hắn lấp bấp nói:
“Lục hoàng thúc nên thả nàng xuống nhỡ ngã thì không hay. Lục hoàng thẩm…….”
Vừa nghe được Vân Du đã sinh khí: “Lãnh Tử Dật, ta bảo ngươi gọi ta là gì? Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy? Không được phép.”
Lãnh Tử Dật còn chưa biết trả lời thế nào Lãnh Thiên Hạo liền nói: “Dật nhi gọi như vậy đâu có sai, nàng việc gì phải mắng hắn.”
Vân Du lườm cháy mặt tên lưu manh đang nhe răng nhìn nàng cười trước mặt. Tại sao lúc nào nàng cũng không thoát khỏi ma trảo của hắn?
Một tên thái giám nào đó bước đến hành lễ rồi nói thái hậu cho gọi Lãnh Thiên Hạo. Thế là Lãnh Thiên Hạo lưu luyến ôm chặt lấy nàng sủng nịnh hôn thêm vài cái rồi mới rời đi.
Lãnh Tử Dật đuôi mù cũng biết được Lãnh Thiên Hạo đối với nàng thế nào. Trong cung lúc trước xuất hiện hai lời đồn: Một là nói Lãnh Thiên Hạo sủng nàng ngất trời, hai là Lãnh Thiên Hạo sủng nàng vì để đả kích Dung phi. Hiện hắn đã nhất thanh nhị sở rồi. Xem ra nàng không thể nào gả cho hắn được.
Hắn thấy Vân Du hung dữ trừng mắt nhìn theo bóng dáng của Lãnh Thiên Hạo, miệng thì không ngừng mắng chữi, tay thì lau chỗ bị Lãnh Thiên Hạo hôn đến đỏ ửng liền nói: “Lục hoàng thẩm,…”
Vân Du lại quay sang mắng hắn một trận. Sau khi hết nộ khí nàng dịu giọng nói: “Ta cùng Lãnh Thiên Hạo sắp hòa ly rồi ngươi không cần phải gọi ta như vậy.”
Lãnh Tử Dật kinh hỉ, chẳng phải nàng rất được thương yêu sao? Sao lại muốn hòa ly: “Tại sao?”
“Ngươi cũng biết ta và Lãnh Thiên Hạo thành thân do bị tứ hôn đúng không?” Thấy hắn gật đầu nàng lại nói: “Lãnh Thiên Hạo sắp nạp trắc phi ngươi cũng biết chứ?” Hắn lại gật đầu.
Vân Du đưa ra kết luận: “Ta không muốn cung nữ nhân khác chia sẻ phu quân liền cùng hắn hòa ly thôi.”
Lãnh Tử Dật kinh hỉ nhìn tiểu đố phụ trước mắt: “Trên đời này làm sao có nam nhân nào không tam thê tứ thiếp chứ? Người thật không định thành thân sao?” Biết được thân phận của nàng hắn liền dùng kính ngữ.
Vân Du gật đầu mạnh rồi hùng hồn tuyên bố: “Nếu ta tìm không được người như vậy liền không thành thân.”
Lãnh Tử Dật rơi vào trầm tư. Lúc hắn nghe nàng nói muốn cùng Lãnh Thiên Hạo hòa ly liền nghĩ bản thân có cơ hội. Không ngờ nàng lại lớn tiếng đòi phu quân chỉ có thể có một mình nàng. Hắn lại là thái tử làm sao có thể đáp ứng được đây.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Một hôm đẹp trời Vân Du lại đi dạo một mình liền thấy Lãnh Thiên Minh cùng Lãnh Tử Dật đang ngồi đánh cờ. Sao hôm nay Lãnh Thiên Minh lại không thượng triều?
“Hoàng thượng ca ca, Tử Dật, chào buổi sáng!” Nàng cười tươi chạy đến bên cạnh họ.
Phía trước Lãnh Thiên Hàn và Lãnh Thiên Huyền bước đến. Bọn họ hướng Lãnh Thiên Minh hành lễ xong Lãnh Thiên Hàn hỏi Lãnh Tử Dật về tình hình học tập.
Lãnh Tử Dật vào chủ đề nóng lại nói không ngừng miệng. Lãnh Thiên Hàn và Lãnh Thiên Huyền không ngừng khen ngợi. Lãnh Thiên Minh mũi cũng dài ra khi nghe Lãnh Tử Dật được sư phó khen ngợi không dứt lời.
Vân Du sinh khí, chân liên tục giậm mạnh xuống: “Các người không nói về học liền ăn không ngon ngủ không yên sao?”
Lãnh Thiên Huyền lại sinh ý trêu chọc nàng: “Du Du là đang ganh tỵ với Dật nhi đi.”
Nàng mới không thèm ganh tỵ cái vấn đề này: “Tiểu Huyền Huyền thật lắm điều. Ta thấy tiểu Huyền Huyền mới là người ganh tỵ đấy.”
“Ta nghe nói Du Du có pháp khí do lục hoàng huynh làm cho a. Có thể hay không cho ta mở rộng tầm mắt.” Lãnh Thiên Huyền rất thích những thứ mới lạ nên đối với Nguyệt Nha hắn thập phần có hứng thú.
Vân Du đưa tay giữ chặt Nguyệt Nha không cho hắn nhìn: “Ngươi muốn biết liền hỏi Tử Dật đi.”
Lãnh Thiên Huyền phê phán thói xấu của nàng: “Sao ngươi keo kiệt thế? Ta xem một chút cũng không cho.”
“Bổn phi keo kiệt thế đấy” Vân Du hất cằm đắc ý nói: “Ngươi muốn biết thì tìm Lãnh Thiên Hạo đi.”
Lãnh Thiên Minh nghe được nàng trêu đến Lãnh Thiên Huyền đỏ mặt liền bật cười.
Lãnh Thiên Hàn khẽ cười hỏi: “Lục đệ muội cũng có đọc sách sao?” Theo hắn biết nàng ở quân doanh làm sao có sư phó dạy nàng. Là Lãnh Thiên Hạo dạy nàng sao?
Vân Du nghe được liền oán hận nhìn Lãnh Thiên Minh. Bao nhiêu thứ trân quý không tặng lại đi tặng sách. Còn để trong hộp gấm to long trọng lộng lẫy báo hại nàng mừng hụt nữa.
Lãnh Thiên Minh ngạc nhiên liền hỏi: “Ngũ đệ hỏi tại sao đệ muội không trả lời mà lại nhìn Trẫm như vậy?”
Lãnh Thiên Hạo từ xa bước đến nói thay nàng: “Lúc ở quân doanh đệ đã đích thân dạy mà nàng vẫn không chịu đọc sách hay luyện chữ gì.” Vừa nói hắn vừa lắc đầu trưng ra bộ dạng bất lực.
Nàng lại chẳng bảo hắn dạy mình có cần phải trưng ra bộ dáng này để nhận sự đồng cảm không?
Lãnh Tử Dật vội nói: “Phụ hoàng, chi bằng để nàng đến học cùng thần nhi.”
Tên Lãnh Tử Dật này thật đáng ghét, một mình hắn thích học là được rồi còn kéo thêm nàng vào để làm gì? Nàng là không muốn học.
“Muội đột nhiên nhớ ra có chuyện muốn nói cùng thái hậu.” Vân Du nhấc cao váy chạy đi vài bước, chạy trở lại nói như hét vào mặt Lãnh Tử Dật: “Ta không học” rồi dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi đó.
Lãnh Thiên Hạo thở dài nhìn tiểu nương tử nhà mình. Nàng do ham chơi không muốn học sao? Rõ ràng ở quân doanh cho dù nàng có ngồi một chỗ cũng không thèm động vào sách cơ mà.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Buổi chiều không có gì làm Vân Du lại chạy đến Tử Hoằng cung chơi. Lãnh Thiên Hề mời nàng ở lại cùng hắn dùng trà nàng liền đáp ứng. Chưa kịp đặt mông xuống ghế nàng đã nghe thấy tiếng quen thuộc vang đến.
Cả người nàng cứng đờ liền quay lưng lại với âm thanh đó rồi chậm rãi tìm cơ hội chuồn êm. Sao nàng lại xui xẻo như thế này chứ? Nàng là phạm thái tuế sao? Hôm nay đến cùng mấy giờ nàng thức dậy, bước chân nào ra cửa trước?
Lãnh Thiên Hề ngạc nhiên nhìn Lãnh Thiên Hạo hỏi: “Lục đệ biết nàng sao?” Sao Lãnh Thiên Hạo có thể quen biết thân thuộc với phi tử của Lãnh Thiên Minh được?
Lãnh Thiên Hạo bước nhanh đến giữ lấy tay nàng rồi kéo về phía mình: “Tứ ca, nàng là Vương phi của đệ. Mấy lần đệ muốn đưa nàng đến đây gặp tứ ca nhưng vẫn chưa có cơ hội. Không ngờ nàng đã sớm cùng tứ ca nhận biết.”
Lãnh Thiên Hề và Hà Thủy Liên nói không nên lời. Lúc đầu bọn họ chỉ nghĩ nàng là tú nữ thôi không ngờ lại là thê tử của Lãnh Thiên Hạo. Vậy tên đại ma đầu trong miệng nàng là lục đệ của hắn a.
Vân Du sinh khí giật tay của mình lại: “Lãnh Thiên Hạo, ngươi không thể giả vờ xem như không quen biết ta sao? Ngươi giả vờ sẽ mất đi cân thịt nào à?”
Biết là biết, không biết là không biết tại sao lại phải giả vờ làm gì chứ? Lãnh Thiên Hạo nhìn nàng nhíu chặt đôi mày kiếm hỏi: “Du Du, nàng không nghe ta gọi sao?”
“Ngươi buông ta ra.” Nàng phẫn nộ giậm mạnh chân, càu mày.
Lãnh Thiên Hề và Hà Thủy Liên xốc lại tinh thần hướng Lãnh Thiên Minh hành lễ. Lãnh Thiên Hàn cũng bước đến cười híp mắt: “Lục đệ muội dạo này rất nổi tiếng a. Cả hoàng cung lẫn kinh thành đều đang vì nàng mà ồn ào đấy. Không ngờ đến tứ ca cũng biết nàng.”
Lãnh Thiên Hề mỉm cười vội nói: “Lâu rồi huynh đệ chúng ta chưa cùng ngồi uống trà. Lựa ngày chi bằng hôm nay đi.”
Lãnh Thiên Minh cáo hứng đồng ý rồi ngồi xuống. Lãnh Thiên Hàn cũng bước đến ngồi bên cạnh. Lãnh Thiên Hạo giữ chặt Vân Du không chịu buông.
Lãnh Thiên Hề mỉm cười nhìn Vân Du đang nhăn nhó: “Ta gọi nàng là Du Du không biết lục đệ có để ý hay không?” Hắn gọi tên nàng quen rồi giờ đổi lại hơi gượng miệng.
Lãnh Thiên Hạo liền đáp ứng. Hắn vốn không muốn nam nhân khác gọi nàng thân mật như vậy nhưng tứ ca của hắn đã mở lời hắn không đồng ý làm sao được.
“Vương gia ca ca, Vương phi tỷ tỷ, muội không có ý gạt hai người đâu. Do hai người không hỏi muội.” Vân Du vội chối đây đẩy. Nàng vốn là không muốn cho bọn họ biết.
Lãnh Thiên Minh nhếch mép cười. Hoàng thượng ca ca, hoàng hậu tỷ tỷ, Vương gia ca ca, Vương phi tỷ tỷ, ngũ ca, Vương gia phu quân, tiểu Huyền Huyền, lão Đăng tử. Tất cả phát ra từ miệng nàng đều gợi lên cho hắn sự thân thiết.
“Lục đệ muội còn ca ca nào mà Trẫm chưa biết không?” Chỉ là hắn rất tò mò vì sao nàng vẫn gọi mẫu hậu của hắn là thái hậu nhưng câu đến miệng vẫn không dám hỏi.
Vân Du nhìn Lãnh Thiên Minh lém lỉnh cười: “Còn phu quân ca ca.”
Mọi người có mặt ở đó đều bật cười. Lãnh Thiên Hạo phì cười nhìn tiểu nương tử đáng yêu nhà mình. Lát nữa hắn phải dụ dỗ nàng cùng mình hồi phủ thôi.
Hà Thủy Liên thấy chỉ có bốn cái ghế liền nói với Lãnh Thiên Hạo: “Lục Vương gia cùng Thiên Hề dùng trà để Du Du cùng ta vào trong trò chuyện.”
Lãnh Thiên Hạo bất đắc dĩ buông tay. Vân Du hung hăng lườm hắn rồi sinh khí bước vào trong.
Trò chuyện chưa được một khắc Hà Thủy Liền đã buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài. Vân Du vội đứng dậy bảo muốn về. Hà Thủy Liên muốn tiễn nàng nhưng nàng từ chối.
Bước ra khỏi sương phòng nàng ngó nghiên ngó dọc. Nếu giờ rời khỏi Tử Hoằng cung nhất định phải đi ngang qua Lãnh Thiên Hạo mới bước được đến đại môn. Chi bằng. . .trèo tường đi.
Nàng thấy mấy cái ghế gần đó liền vén váy, nhấc chân trèo lên bức tường cao. Hì hục mãi mới leo lên được nhìn xuống dưới nàng bỗng nuốt một ngụm nước bọt. Làm sao xuống đây?
Đang bối rối nghĩ cách liền thấy Lãnh Thiên Huyền từ xa nàng liền giơ cao tay vẫy vẫy. Lãnh Thiên Huyền bước đến hiếu kỳ cao giọng hỏi: “Du Du sao lại trèo lên đây” Đó chẳng phải tường của Tử Hoằng cung sao? Nàng muốn vào đó sao không bước từ đại môn mà lại trèo tường?
Vân Du nhìn ra phía sau rồi đưa tay lên miệng ra hiệu: “Ngươi nói nhỏ thôi. Ngươi sợ không ai phát hiện ra ta sao? Mau đỡ ta xuống dưới.”
“Du Du, nàng trèo lên đó làm gì?” Lãnh Thiên Hạo nghe được tiếng của Lãnh Thiên Huyền gọi nàng liền chạy đến. Không ngờ nàng dám trèo cao như vậy lại ngồi đưa chân duỗi thẳng hết ra.
Vân Du nặn ra nụ cười tươi tắn vươn vai: “Ta đang tắm nắng a” Nàng còn bày ra vẻ mặt hưởng thụ nữa. Tuy là giờ đã sắp tắt nắng rồi nhưng nàng vẫn ngồi như đang thực sự tắm nắng ở bãi biển vậy.
Lãnh Thiên Huyền nghe thấy giọng của Lãnh Thiên Hạo liền cáo trạng: “Lục hoàng huynh, nàng bảo đệ đỡ nàng xuống để nàng chạy trốn đấy” Nói xong hắn tiêu sái quay lưng rời đi, miệng còn không quên huýt sáo khích bác nàng nữa.
Lãnh Thiên Hạo cau mày khiễng chân, vươn tay ôm nàng xuống trách móc: “Nàng leo lên cao như vậy làm gì? Muốn rời đi tại sao lại không bước ra đại môn?” Nàng là muốn tránh hắn sao? Hắn vạn lần dặn lòng không nên tin vào giả thiết này.
Vân Du không trả lời hắn mà luôn miệng mắng chữi Lãnh Thiên Huyền: “Tiểu Huyền Huyền đáng ghét, bổn phi chỉ bảo ngươi đỡ, khi nào bảo chạy trốn chứ? Ngươi dám ngậm máu phun bổn phi. Ngươi có gan thì đứng lại đây.” Nàng tuy không nói ra miệng hai tử ‘chạy trốn’ nhưng rõ ràng có âm mưu đào tẩu cơ mà.
Lãnh Thiên Hạo tâm trạng nặng nề bế nàng ra ngoài. Nàng vẫn còn tiếp tục mắng: “Bổn phi nguyền rủa ngươi không bao giờ nạp được thiếp phòng thứ chín.”
Lãnh Thiên Hàn đang uống nước nghe được liền sặc ho đến đỏ cả mặt.
Lãnh Thiên Minh cười phì: “Thất hoàng đệ khi nào có tám phòng thiếp sao Trẫm không biết?”
“Khụ khụ!” Lãnh Thiên Hàn vừa ho khan vừa nói: “Lục đệ muội là nghe ai ăn nói linh tinh như vậy?” Để thất Vương phi nghe được e là Lãnh Thiên Huyền sẽ sống không bằng chết a.
Vân Du liền ngẩn ngơ nhìn họ: “Tiểu Huyền Huyền không có thiếp phòng sao?”
Lãnh Thiên Hàn và Lãnh Thiên Minh đồng loạt gật đầu xác nhận.
“Lãnh Thiên Huyền to gan, ngươi dám lừa gạt bổn phi.” Vân Du gằng từ chữ: “Có thời gian bổn phi nhất định hảo hảo chỉnh đốn ngươi.”
Vân Du lại mắt ướt át nhìn Lãnh Thiên Minh: “Hoàng thượng ca ca chẳng mới hứa với muội không để Lãnh Thiên Hạo khi dễ muội sao? Bây giờ người lại ngồi im như vậy là có ý gì?”
Lãnh Thiên Minh như ngậm phải một con gián. Hắn quả là có hứa nhưng là lúc hắn chưa biết người trong miệng nàng là lục đệ của hắn.
Lãnh Thiên Hạo hướng các hoàng huynh nói: “Đệ có chuyện muốn nói cùng nàng liền hẹn các hoàng huynh dịp khác vậy.”
Lãnh Thiên Hề trêu chọc: “Lục đệ có Vương phi rồi liền không nhớ đến chúng ta nữa.”
Lãnh Thiên Hạo mỉm cười cáo từ rồi bế Vân Du trở về Lưu Mộng cư. Vân Du luôn mồm gào thét tìm viện binh.
Nhìn bóng dáng hắn rời đi Lãnh Thiên Hề không ngừng thắc mắc. Lãnh Thiên Hạo từ nhỏ đã rất nghiêm khắt quy củ. Lúc Lãnh Thiên Minh vừa đăng cơ có bảo bọn hắn vẫn nên gọi là hoàng huynh nhưng Lãnh Thiên Hạo nhất mực nói “Quân là quân, thần là thần”. Lãnh Thiên Hạo là đệ đệ cùng phụ mẫu với Lãnh Thiên Minh còn không chịu gọi như vậy bọn hắn làm sao dám gọi đây.
“Sao thần đệ vẫn cảm thấy Du Du không thích lục đệ?” Lãnh Thiên Hề nhíu mày nhìn ra phía đại môn.
Lãnh Thiên Minh thở dài: “Trẫm cũng thấy như vậy a. Nàng cư nhiên đem sự quan tâm của lục đệ cho là phiền phức. Còn bảo Trẫm thượng triều xong hạ lệnh đuổi đệ ấy hồi phủ không cho lưu lại trong cung nữa. Cũng là do Trẫm tứ hôn mà ra cả.”
Lãnh Thiên Hàn nhếch môi mân mê tách trà: “Hoàng thượng đừng tự trách mình. Thần đệ thấy lục đệ đối với nàng cưng chiều có thừa. Có lẽ đệ muội còn nhỏ chưa cảm nhận được tâm ý của lục đệ. Sau này sẽ khác mà.”
Lãnh Thiên Minh và Lãnh Thiên Hề cũng hy vọng như lời Lãnh Thiên Hàn nói. Lúc nãy nhìn Vân Du như vậy thật khiến bọn họ lo lắng.
Lãnh Thiên Hề còn nhớ Lãnh Thiên Hạo vốn thích nữ nhân ôn nhu như nước, hiểu biết lễ nghĩa. Nhìn thế nào cũng không nhìn ra được Vân Du thuộc loại nữ nhân như vậy. Tại sao lại được sủng đến nỗi bế trên tay thế kia?
Hắn liền đem thắc mắc trong lòng một lần nói ra. Không ngờ Lãnh Thiên Minh và Lãnh Thiên Hàn cũng có cùng suy nghĩ với hắn. Lãnh Thiên Minh còn kể cho hắn nghe vài chuyện về Vân Du nữa.