CHƯƠNG 65: CHI BẰNG CÙNG ĂN ĐẬU HŨ ĐI
Tác giả: Luna Huang
Sáng sớm Vân Du thỉnh an thái hậu thái phi xong liền thấy không có gì làm nữa nên trở về Lưu Mộng cư.
Nàng bảo tiểu Đăng tử làm xích đu cho nàng chơi. Thế là tiểu Đăng tử lại chạy đông chạy tây tìm xích đu cho nàng. Lan phi, Duệ phi, Cơ phi đến tặng lễ vật cầu hòa nàng cũng nhận tất.
Bọn họ đưa nàng đến Tây cung chơi mã điếu. Trò này nàng cũng có cùng bạn bè chơi qua nên chẳng làm khó được nàng. Nàng giả vờ như không biết bảo bọn họ chỉ dạy. Sau đó cũng đánh, mấy ván đầu nàng để bọn họ thắng. Đến mấy ván sau nàng ăn lại hết cả vốn lẫn lời.
Bọn họ là thấy nàng tuổi nhỏ liền muốn ăn bạc từ nàng nhưng nàng lại may mắn hơn. Hôm nay phải nói rất may mắn a. Những loại bài khó ra như thập tam chiếu nàng cũng gặp. Bọn họ ăn gian liên tục bảo đổi chỗ nàng cũng chiều ý, đến cùng người thắng cũng là nàng thôi.
Bầu trời ngả vàng nàng cùng vài tên thái giám ôm một gương chiến lợi phẩm rời khỏi Tây cung trong sự tức tối của bọn họ.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Về đến Lưu Mộng cư, xích đu cũng được treo lên. Vân Du tắm rửa xong liền leo lên xích đu ngồi. Chân nàng với không tới đất liền bảo tiểu Đăng tử đẩy.
Lãnh Thiên Hạo phê tấu chương xong định hồi phủ thì nhớ nàng lại đến Lưu Mộng cư tìm nàng. Không ngờ vừa đến trước cửa viện thì nghe tiếng nàng hô to: “Ngươi chưa ăn cơm sao? Dùng sức đẩy mạnh lên.”
Hắn bước đến ra hiệu cho tiểu Đăng tử im lặng rồi bản thân đẩy xích đu cho nàng.
Vân Du nhắm mắt cảm nhận xích đu bay lên cao rồi lại hạ xuống, khóe miệng của nàng cũng vì vậy mà kéo lên cao. Nàng đột nhiên nhớ đến sắp rời đi liền cảm thấy xót xa. Tùy tiện tìm một bài hát phù hợp với tâm trạng của mình mà cất tiếng.
Nếu như hai chúng ta định sẵn sẽ gặp nhau
Em không ngần ngại chờ đợi bao nhiêu cơ hội
Chỉ cần có em và anh, đã là điều rất quý giá
Dù có bao mưa gió em cũng nguyện lòng
Nếu như chúng ta định sẵn sẽ phân ly
Thì quá khứ còn gì đáng để nghi ngờ nữa
Ôm chặt em lần nữa, để em có thể khắt sâu mãi
Rồi mai này từ từ hồi tưởng lại
Cả thế giới này vì chúng ta mà ngừng lại
Để chân tình vẫn có thể tiếp diễn
Người em yêu là anh, người em yêu là anh
Ở mãi bên anh, bù đắp những đau khổ của anh
Người em yêu là anh, người em yêu là anh
Rất khó dứt tình này, rất khó để quên anh.
Lãnh Thiên Hạo im lặng cảm nhận khúc hát của nàng. Khóe miệng của hắn kéo cao như một vầng trăng khuyết. Hắn là muốn nàng mãi mãi nhớ đến hắn chứ không phải là khó quên.
Vân Du đói bụng không chơi nữa liền mở mắt ra định quay sang nói với tiểu Đăng tử. Không ngờ đúng lúc này xích đu lại bay lên rồi từ từ lùi lại. Nàng thấy tiểu Đăng tử đang đứng đằng xa cười với mình.
Nàng nhắm mắt thật chặt. Nàng là đói đến hoa mắt chăng? Nếu hắn đứng đó thì ai đẩy nàng chứ? Nhất định là nhìn lầm rồi.
Nàng mở mắt thì xích đu lại đang lùi về phía sau. Đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thiên Hạo. Miệng nàng há thật to nhưng không thốt lên được từ nào kể cả chữ đầu tiên trong bảng chữ cái la tinh, tay thả lỏng từ từ rời khỏi dây thừng.
Xích đu lại bị tác động lực liền bay lên cao. Cả thân người nàng cũng vì vậy mà bay ra khỏi xích đu. Lãnh Thiên Hạo hốt hoảng liền dùng khinh công lao đến ôm trọn nàng vào lòng.
Thấy mặt nàng xanh xao hắn liền gọi tiểu Đăng tử truyền thái y. Hắn bế nàng về giường giúp nàng cởi hài, áo choàng rồi đắp chăn.
“Sao nàng lại bất cẩn như vậy? Sau này không được mất tập trung nữa.” Nếu lúc nãy hắn không bắt kịp thì không biết còn xảy ra loại chuyện gì nữa.
Một hồi lâu mặt Vân Du mới có được chút huyết sắc mới lắp bắp mở miệng mắng người: “Lãnh Thiên Hạo, ma dọa không không chết, người dọa người mới chết.”
Lãnh Thiên Hạo cười khổ. Nàng đã như vậy rồi còn có tâm trạng mắng hắn. Hắn ở bên nàng đến khi đại môn sắp đóng của mới rời đi. Còn không quên dặn tiểu Đăng tử chăm sóc nàng nữa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Hôm sau thức dậy Vân Du cảm thấy rất thoải mái. Sắp được đến Hàng Châu rồi, Hàng Châu yêu quý, Tầy hồ thở mộng hãy đợi ta. Nàng còn hướng lên trời cao hôn gió vài cái nữa.
Đi dạo trong ngự hoa viên nàng gặp Dung phi. Từ sau chuyện lần trước đám phi tần đem theo nhiều cung nữ, thái giám bên cạnh. Thấy Vân Du từ xa xa liền vòng đường khác tránh đụng phải nàng.
Vân Du nhếch môi trêu chọc: “Dung phi nương nương gặp phải bổn phi sao lại không dừng bước chào hỏi mà xem như không thấy thế kia? Không lẽ là do gia giáo của lễ bộ thượng thư của vấn đề?”
Dung phi ấm ức bước đến. Vân Du muốn dọa nàng ta liền đưa tay nắm chặt Nguyệt Nha ở thắt lưng. Đám thái giám, cung nữ chạy lên nàng giơ chân đạp hết xuống hồ.
Dung phi sợ đến mất mật ngồi bệch xuống đất run rẫy mặt không còn huyết sắc. Ngay cả khả năng nói chuyện, bản năng gọi người đến cứu cũng do kinh hỉ quá độ mà mất luôn.
Vân Du quay sang liền vẫy tay gọi to: “Hoàng thượng ca ca.”
Dung phi ngẩng đầu lên thấy Lãnh Thiên Minh cùng Lãnh Thiên Hạo bước đến liền khóc như hoa lê đái vũ chạy đến. Vân Du liền dùng chân đạp lấy vạt váy khiến nàng ta đập mặt xuống đất. Cũng may Lãnh Thiên Hạo phi thân đến đỡ lấy.
Vân Du nhân cơ hội đó chạy đến núp sau lưng Lãnh Thiên Minh. Chuyện lần trước chỉnh bọn họ là do họ khi dễ nàng. Lần này chỉnh nàng ta là do nàng mắng nàng là tiện nhân. Chuyện nàng ta tư thông với Lãnh Thiên Hạo nàng sẽ không bao giờ nhắc đến nữa.
Một mắt nàng ló ra nhìn đôi gian phu dâm phụ đang giữa thanh thiên bạch nhật liếc mắt đưa tình. Cư nhiên công khai dang díu trước mặt nàng và Lãnh Thiên Minh. Lãnh Thiên Minh còn không nói nàng là gì mà lên tiếng chứ, vẫn là nguooi ngoai thôi.
Nàng ta ăn đậu hũ của phu quân nàng thì nàng chiếm lại tiện nghi của phu quân nàng ta. Lãnh Thiên Hạo và Lãnh Thiên Minh cũng thể cả thôi đều là mỹ nam cơ mà. Tay nàng đưa lên nắm lấy ngọc đái của Lãnh Thiên Minh.
Lãnh Thiên Hạo buông Dung phi ra rồi cung kính nói: “Dung phi nương nương, mạo phạm rồi.”
Hắn quay sang nhìn tiểu nướng tử nhà mình trừng mắt tỏ thái độ không hài lòng. Nàng đùa quá đến độ không biết đến hậu họa nữa rồi. Dung phi mà có bề gì Lãnh Thiên Minh trách tội xuống đến hắn cũng không bảo vệ được nàng.
Xưa nay giang sơn mỹ nhân chỉ có thể chọn một thế mà Lãnh Thiên Minh lại được cả hai. Bị đoạt mỹ nhân thế mà tên ngốc Lãnh Thiên Hạo còn bán mạng ngoài biên cương giúp hắn giữ giang sơn nữa chứ. Nàng thầm đồng cảm cùng hắn ba giây.
Bất quá một giây cũng chưa tới thì sự đồng cảm đã biến mất vì cái trừng mắt của hắn. Đã có lỗi với nàng còn dám trừng mắt nhìn nàng nữa. Tên này não úng nước sao? Hắn bây giờ không biết bản thân mình đang là tội nhân thiên cổ sao? Cho dù nàng có tội cũng không bằng tội của hắn đâu.
Dung phi tiếc nuối dời mắt khỏi Lãnh Thiên Hạo quỳ xuống dưới chân của Lãnh Thiên Minh khóc lóc kể lể. Lãnh Thiên Minh nhíu mày hết nhìn nàng ta lại nhìn tiểu oa nhi sau lưng mình:
“Dung phi vừa nói có đúng sự thật không?”
Vân Du chớp chớp đôi mắt to tròn tỏ vẻ vô hại: “Nếu muội nói muội không cố ý hoàng thượng ca ca có tin muội không?” Nàng dùng chất giọng thiên chân nhất có thể để nói câu đó.
Lãnh Thiên Minh nhìn bộ dạng của tiểu oa nhi liền mềm lòng: “Trẫm tin.” Tiểu đệ muội của hắn luôn là thiên chân nhất thiên hạ.
Dung phi lâu nay ỷ sủng sinh kiêu ở trong hậu cung hoành hành làm loạn. Tính tình của Dung phi có thù tất báo hắn làm sao tin nàng ta vô tội cho được. Trước nay do nể tình Lãnh Thiên Hạo hắn mới không xử phạt nàng ta.
Dung phi há hốc không tin vào sự thật. Bên trên âm thanh trầm ổn của Lãnh Thiên Minh lại truyền xuống: “Lục đệ muội không cố ý, nàng không nên để trong lòng, mau hồi cung nghỉ ngơi đi. Trẫm cho truyền thái y đến.”
Dung phi hoảng loạn trong lòng không ngừng kêu gào tự trách. Nàng sai rồi. Nàng thật sự đã sai rồi. Năm đó danh vọng che mờ lý trí, con tim nên đã lầm được lạc lối. Lãnh Thiên Hạo còn biết nàng bị Vân Du khi dễ vậy mà Lãnh Thiên Minh là tuyệt đối tin tưởng Vân Du.
Nàng còn không hiểu lý do bản thân mình bị thất sủng nữa. Chỉ biết đã từ rất lâu Lãnh Thiên Minh không còn đến cung của nàng nữa. Giấc mơ cũng vì vậy mà tan vỡ. Nàng thất thiểu hành lễ rồi rời đi.
Lãnh Thiên Hạo thấy Vân Du cùng Lãnh Thiên Minh thân cận như vậy cũng không vui liền vẫy tay gọi nàng: “Du Du, nàng qua đây. Như vậy là mạo phạm hoàng thượng khi quân đấy.”
Ngươi đi mà chạy theo Đình nhi của ngươi đi gọi ta làm gì? Hắn là muốn một chân đạp hai thuyền sao? Nàng ghét nhất loại nam nhân như vậy.
Vân Du xem như không nhìn thấy cũng không nghe thấy hắn nói gì. Nàng lại bày vẻ ngây thơ của mình ra bán: “Muội đang mạo phạm hoàng thượng ca ca sao?”
“Không có.” Lãnh Thiên Minh mỉm cười nhìn tiểu oa nhi không chút do dự đáp.
Lãnh Thiên Hạo tức muốn hôn mê. Rõ ràng nàng đang mạo phạm Lãnh Thiên Minh còn bao che nữa. Như vậy nàng càng ngày sẽ càng vô pháp vô thiên. Nàng ở trong cung được hoành hành ngang dọc nên không muốn hồi phủ sao?
Vân Du nhảy ra đứng trước mặt Lãnh Thiên Minh cười tươi như ánh mặt trời. Tuy Lãnh Thiên Minh nói như vậy nhưng không lý nào nàng không biết mình phạm tội. Gần vua như gần hổ vẫn là biết tiến biết lui.
“Hoàng thượng ca ca thật tốt.” Nếu nàng là Dung phi cũng sẽ kiên quyết gả cho Lãnh Thiên Minh. Hắn tốt thế cơ mà.
Lãnh Thiên Hạo định vươn tay giữ lấy nàng không ngờ nàng lại tránh đi làm tay hắn lơ lửng ở không trung nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt chứa cảm xúc hụt hững rất khó tả.
Vân Du không phải biết trước mà tránh. Nàng là nhìn thấy Thẩm công công từ xa nên chạy đến.
“Thẩm công công, có nhớ bổn phi không?” Nàng nhân cơ hội nàng rời khỏi chỗ đó luôn.
Thẩm công công lúc này không khác gì Phó Đức Chính. Hắn thấy nàng như thấy thứ gì đó rất ghê gớm liền mượn cớ tránh đi. Vân Du đâu vì thế mà tha cho hắn liền bám theo không rời.
Lãnh Thiên Hạo định bước theo nàng thì tiếng của Lãnh Thiên Minh lại truyền đến: “Lục đệ, không phải nói cùng đi thăm tứ đệ sao?”
Lãnh Thiên Hạo nhìn theo nàng lưu luyến rồi hít một hơi sâu quay lại đi cùng Lãnh Thiên Minh. Ở hoàng cung hắn không được tự do như Vân Du nên lúc nào cũng cảm thấy để nàng trong cung là không an toàn.
Lãnh Thiên Minh thấy thái độ lúc nãy của Lãnh Thiên Hạo liền đưa ra đề nghị: “Lục đệ, chuyện năm đó….”
Lãnh Thiên Hạo cung kính trả lời nhưng lại cắt ngang lời nói của Lãnh Thiên Minh: “Chuyện đó đã lâu như vậy thần đệ đã sớm quên. Hoàng thượng không nên nhắc lại.”
Nếu quên thì có sốt sắn như vậy không? Nếu quên thì liệu có đoán trước được câu nói mà tứ chối không? Lãnh Thiên Minh cười phì lại nói: “Nếu lục đệ không ngại có thể đón nàng xuất cung.”
Lãnh Thiên Hạo chân hơi dừng lại rồi nhanh chóng bước theo Lãnh Thiên Minh: “Thần đệ không ngại bất quá thần đệ không muốn làm như vậy. Đệ ở biên cương chín năm đã sớm nghĩ thấu đáo. Hoàng thượng không cần lãng phí tâm tư cho chuyện này. Đã là quá khứ liền không thể quay lại được.”
Lãnh Thiên Minh nghe vậy liền không nói gì nữa mà lặng lẽ bước đi. Lãnh Thiên Hạo bước theo sau giữ khoảng cách hai bước chân. Lát sau Lãnh Thiên Hàn cũng đến. Thế là cả ba liền nói đến một chủ đề khác tiếng cười làm vang vọng cả một góc đường.