CHƯƠNG 68: ĐẾN HÀNG CHÂU
Tác giả: Luna Huang
Đáng lẽ năm, sáu ngày đã đến Hàng Châu rồi nhưng trên đường đi Vân Du nằn nặc đòi ghé ngắm cảnh, thưởng thức mỹ vị nhân gian.
Lúc đầu Lãnh Thiên Hàn bấm bụng chiều ý nàng lúc sau hắn cũng say mê liền cùng nàng nán lại mỗi nơi vài hôm. Cho dù là thành to hay thôn nhỏ đều dừng chân nghỉ ngơi.
Thế là đến mười chín ngày mới đến Hàng Châu. Xe ngựa tiến vào Bắc môn, Vân Du kích động đòi ra ngoài ngồi bên xa phu ngắm cảnh. Lãnh Thiên Hàn vừa sợ không hợp lễ nghi vừa sợ nàng sinh bệnh nên kiên quyết phản đối.
Trên dưới ngũ vương phủ đứng ngoài cửa đón Lãnh Thiên Hàn hồi phủ. Do là khách nên Vân Du nhường hắn xuống trước.
“Tham kiến Vương gia, Vương gia vạn phúc kim an.”
Vừa được miễn lễ liền thấy bóng dáng của một tiểu oa nhi bước xuống xe. Bọn họ kinh ngạc mở to miệng phỏng chừng ruồi bay vào làm tổ mấy đời bên trong rồi. Nàng là ai? Phải xưng hô thế nào đây?
“Ngũ ca muội đi chơi nhé!” Vân Du kéo tay áo của Lãnh Thiên Hàn làm nũng.
Đám hạ nhân nghe được nàng gọi Lãnh Thiên Hàn là “ngũ ca” liền nghĩ đó là công chúa. Nhưng công chúa thì sẽ không được xuất cung đi lung tung như vậy. Sau đó quy kết nàng là quận chúa.
Lãnh Thiên Hàn cau mày nghiêm nghị nói: “Không được. Mới đến muội vào phủ nghỉ ngơi vài ngày nữa ta sẽ đưa muội dạo phố.”
Thấy hắn nói cũng có lý nàng không nói gì nữa. Nhìn đám hạ nhân đang ngẩn ngơ nhìn mình nàng liền mỉm cười tươi tắn nói: “Ta tên Du Du. Sau này phiền mọi người chiếu cố” Nàng cúi người như vừa bước lên diễn thuyết ở hiện đại vậy.
Bọn họ không biết nên xưng hô cùng nàng thế nào. Nàng không xưng là “bổn quận chúa” có nghĩa là không muốn tiết lộ thân phận chăng? Lại không ai dám mở to miệng gọi khuê danh của quận chúa. Quản gia thông minh hô to: “Nô tài gặp qua Du tiểu thư.”
Đám hạ nhân cũng hô to y như vậy. Thế là từ đó về sau ai cũng gọi nàng là “Du tiểu thư”.
Vân Du cũng hài lòng với câu đó. Dù sao nghe hai từ “Tiểu thư” cùng làm nàng cảm thấy dễ chịu, cứ như bản thân chưa từng bị gả đi cơ.
Lãnh Thiên Hàn đưa nàng vào phủ đi xung quanh chọn viện. Miệng hắn liên tục đóng mở kể lể ưu nhược điểm của từng viện. Nàng đi đến đâu cũng lắc đầu. Sau cùng lại chọn một biệt viện không người ở, đầy bụi bậm cách xa tiền thính. Lãnh Thiên Hàn kiên quyết phản đối. Nếu Lãnh Thiên Hạo thấy sẽ nghĩ hắn bạc đãi nàng a.
Vân Du giậm chân sinh khí: “Lúc nãy chẳng phải ngũ ca cho muội chọn sao? Giờ phản đối là có ý gì?”
“Thân phận của muội sao có thể ở đây được? Theo ta đi chọn nơi khác.” Lãnh Thiên Hàn nhếch môi nhìn biệt viện bám đầy bụi và mạng nhện liền không hài lòng.
“Không, muội nhất quyết phải ở đây.” Vân Du ở lì đó không chịu rời đi: “Muội gọi nó là U Linh viện nhé!” Dù gì ở đây cũng không bóng người.
Lãnh Thiên Hàn hết cách liền bảo hạ nhân quét tước cho nàng rồi hắn cùng nàng đến phòng ăn dùng bữa. Lãnh Thiên Hàn lại đưa nàng đến kho tìm đồ vật trang trí phòng nàng không lấy thứ gì.
“Nếu muội không thích ngày mai ta sẽ mang muội đi sắm vài thứ.” Lãnh Thiên Hàn thấy nàng kém chọn liền đưa ra đề nghị.
“Muội chỉ muốn trang trí lại sân vườn thôi. Ngũ ca cho người trồng thêm hoa và đặt xích đu cho muội chơi là được.” Nàng cũng ở đây làm khách không lâu nên không muốn tốn bạc cho việc trang trí. Ở đây không người ở nhưng đồ đạc vẫn còn rất tốt. Ít nhất ngày mưa không dột, ngày gió không tróc nóc là được.
Hắn lấy mấy món cổ vật cho nàng xem như đã hứa. Vân Du bình luận giống y như trên mạng hay khen đồ cổ quý giá. Hắn cười đến híp cả con mắt.
Vân Du trở về viện tắm rửa rồi ngồi chống cằm nhìn ra cửa ngắm tuyết rơi. Mùa đông ở phía nam không khắt nghiệt như ở phía Bắc. Lúc nàng còn ở biên cương Bắc Bình cuối mùa thu đã bắt đầu muốn làm gấu ngủ đông rồi. Mùa đông ở đây cứ như giữa mùa thu thôi.
Nàng đã đến đây phải sống cho thật tốt không được nhớ về quá khứ nữa. Những chuyện không vui đó nàng nên sớm quên đi bắt đầu lại thôi.
Lãnh Thiên Hàn bước đến gõ cánh cửa đang mở toang: “Du Du chưa ngủ sao? Ta sợ muội không quen nên đến xem thế nào.” Không đợi nàng hỏi hắn đã giải thích trước rồi.
Vân Du mỉm cười: “Muội mau thích ứng lắm đã phiền ngũ ca quan tâm rồi.” Nếu nàng không thích ứng được thì từ lúc biết bản thân xuyên không nàng đã đòi sống chết đòi chết.
Lãnh Thiên Hàn với tay đóng cửa lại: “Sao muội không đóng cửa thế kia? Lỡ sinh bệnh thì sao?” Ta biết ăn nói thế nào với lục đệ đây.
“Mùa đông ở đây không lạnh như ở biên cương Bắc Bình đâu. Sức khỏe của muội lại tốt như vậy chưa từng sinh bệnh phải dùng thuốc đâu.” Vân Du ngồi thẳng người cười hì hì giải thích.
Lãnh Thiên Hàn hiếu kỳ hỏi: “Lúc trước muội ở quân doanh làm gì?” Cùng Lãnh Thiên Hạo thảo luận binh pháp đi?
Nàng lắc đầu hắn lại hỏi: “Thế muội biết làm gì?”
Nàng xòe bàn tay nhỏ ra liệt kê những thứ mình biết: “Muội a, muội biết ăn, ngủ, chơi đùa. Những thứ đó có được tính không?”
Hắn cười ha hả nhìn nàng ngây thơ như vậy: “Vậy mùa đông ở quân doanh lạnh như thế muội không làm gì cả sao?”
“Lúc ở đó muội chỉ có ngủ thôi chứ không hề muốn làm gì cả. Ngay đến xuống giường muội cũng lười.” Nàng đưa tay tự véo véo gò má phúng phính của mình.
“Vậy có người mang đến giường cho muội ăn sao?” Hắn cảm thấy thú vị với câu nói của nàng.
Nàng lắc đầu: “Là Lãnh Thiên Hạo bế muội đến bàn ăn.”
Lãnh Thiên Hàn được dịp lại hỏi về Lãnh Thiên Hạo: “Vậy mùa đông ở biên cương lục đệ và binh sĩ không cần luyện binh sao?”
“Muội kể cho ngũ ca nghe đây là lần cuối nhé. Sau này trước mặt muội ngũ ca tuyệt đối không được nhắc đến Lãnh Thiên Hạo nữa. Chuyện liên quan đến hắn cũng không được nhắc đến” Đôi mắt to tròn long lanh của nàng như hướng Lãnh Thiên Hàn thương xót cho trái tim bé bỏng đang rỉ máu của nàng.
Lãnh Thiên Hàn muốn hỏi lý do nhưng bắt được lời thỉnh cầu của ánh mắt đáng thương kia liền nuốt xuống mà gật đầu thôi. Đến cùng nàng và lục đệ của hắn xảy ra chuyện gì mà đến nông nỗi thế này?
Vân Du mãn nguyện kể: “Đầu mùa đông muội còn cùng binh sĩ chơi ném tuyết, trượt tuyết, đắp người tuyết,….Đến gần giữa mùa đông liền không còn hứng thú nữa. Do thời tiết quá lạnh chiến tranh cũng được tạm ngừng. Binh sĩ ngoài việc canh gác ra thì chỉ còn biết giữ ấm cơ thể thôi.”
“Vậy lục đệ làm gì?” Nàng cư nhiên không nhắc đến lúc đệ hắn.
Vân Du nhíu mày vỗ nhẹ mặt bàn bày tỏ bức xúc trong lòng: “Lãnh Thiên Hạo đáng ghét lắm. Hắn bảo quân doanh cần tiết kiệm nên mỗi lều chỉ cho để một chậu than. Lão Vương, lão Tiêu, lão Ngô phản đối mãi mà cũng không có ít gì. Hắn còn cố ý ở lều của muội đọc sách không chịu trả chậu than. Sau cùng muội cùng hắn thỏa thuận hắn có chậu than đọc sách, muội có chỗ ấm áp để ngủ đông.”
Lãnh Thiên Hàn không hiểu liền hỏi lại: “Có ý tứ gì?”
“Hắn bế muội đặt trong lòng, muội lại ôm tiểu bạch bạch ngủ.” Vân Du chớp mắt nhớ nghĩ lại cảnh tượng đó lòng nàng lại đau. Nàng kiềm nén lại tiếp tục nói: “Hắn đi đâu cũng bế muội theo. Hắn cùng lão Vương bàn bạc chính sự cứ léo nhéo bên tai làm muội ngủ không sâu giấc phiền chết được. Muội thật muốn đem hai cái miệng đó đi vá lại thật chặt.”
Lãnh Thiên Hàn bật cười. Hóa ra nàng và Lãnh Thiên Hạo nhờ mùa đông mà thân mật như vậy. Lục đệ của hắn còn biết dùng cả chiêu này để ép nàng sao? Quân doanh luôn được tiếp tế làm sao phải tiết kiệm chứ. Rõ ràng là muốn lừa nàng.
Hắn cũng biết tiểu bạch bạch trong miệng nàng là gì. Lúc đi săn, năm ngày Lãnh Thiên Hạo đều cực lực tìm hồ ly cho nàng chơi. Hắn hỏi thì Lãnh Thiên Hạo còn kể lúc ở biên cương nàng có một con tiểu bạch hồ, mỗi ngày đều cùng nó ngủ, cùng nó chạy bộ.
“Ta lại nghe Phó Đức Chính báo muội cùng lục đệ luôn đồng giường cộng chẩm làm sao lại phải giành chậu than?”
Vân Du lại hắc một hơi không hài lòng tên lắm điều Phó Đức Chính: “Là do Lãnh Thiên Hạo bị thương rồi lại ở lì trong lều của muội không chịu ly khai. Muội đuổi thế nào hắn vẫn mặt dày giành cái giường nhỏ bé của muội. Ngũ ca xem, hắn đường đường là một đại nam nhân thân cao tám thước, vạm vỡ thế mà cái giường bé tẹo cũng không chịu nhường cho muội. Sau này đuổi không được muội mặc kệ hắn luôn.”
Nhắc đến chuyện này lòng nàng liền nóng như bị lửa thiêu vậy. Hắn cư nhiên nhân lúc nàng làm gấu ngủ đông mà ở lại lều của nàng ngủ không hề nói câu nào với nàng cả. Đó gọi là nhập cư bất hợp pháp, là có tội đấy.
Lãnh Thiên Hàn cười đến đau cả ruột. Lục đệ của hắn quả phúc hắc, cả trò này cũng lôi ra sử dụng với tiểu oa nhi. Bất quá có lẽ nàng thông minh khó gạt nên mới phải như vậy chăng?
Vân Du kể hắn nghe mình bị Lãnh Thiên Hạo bức đến hoàng lăng. Lãnh Thiên Hàn lại tự trách bản thân bất hiếu đã lâu không đến đó.
Vân Du vỗ vai hắn an ủi: “Ngũ ca đừng tự trách mình. Sau này huynh cũng có cơ hội đến đó mà.” Ở đó còn có sẵn huyệt của huynh nữa đấy. Nằm kế bên Lãnh Thiên Hạo nữa cơ. Câu sau đương nhiên nàng không cần nói ra miệng Lãnh Thiên Hàn cũng tự hiểu lấy.
Lãnh Thiên Hàn nghe xong không biết nên cười hay nên khóc nữa. Nàng là an ủi hắn hay muốn hắn tức chết đây?
Nói thêm một chút Lãnh Thiên Hàn rời đi để nàng nghỉ ngơi. Vân Du đem hết những lời trong lòng nói ra liền cảm thấy thoải mái. Có lẽ do đi đường xa mệt nhọc chăng, ở nơi xa lạ nàng cũng có thể ngủ ngon giấc.