Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? - Hoàn


CHƯƠNG 70: ẨN LONG HỒ

Tác giả: Luna Huang

Rất nhanh hôm nay đã là tất niên. Vân Du hớn hở ôm một chum rượu chạy đến bàn ăn nói với Lãnh Thiên Hàn: “Ngũ ca xem muội đem gì đến cho huynh này.”

Cơ mặt của Lãnh Thiên Hàn lập tức đông lại. Nàng lại muốn bày trò quái quỷ gì? Nàng hại hắn gần ba tháng trời vẫn còn chưa đủ sao?

“Đó là gì?”

“Là rượu táo do chính ta muội ngâm đấy.” Vân Du loay hoay tìm tách nhỏ, miệng không quên giải thích: “Muội phát hiện trong hầm băng có vài trái táo nên mới ngâm đến hôm nay mang ra tặng ngũ ca.”

Hắn thật muốn hỏi “Trước khi mời ta muội đã thử qua chưa?” Ly trà lần trước hắn vẫn còn chưa quên đâu.

“Uống rượu không tốt đâu. Chỉ còn vài canh giờ nữa là đi xem rồng rồi nhỡ say thì biết phải làm thế nào” Lãnh Thiên Hàn luôn miệng viện lý do né tránh.

“Chỉ uống một ly nhỏ thôi không sao đâu!” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn cười ngọt ngào: “Lại là ngũ ca uống muội chẳng có uống đâu.”

Sao lúc nào nàng cũng muốn đem hắn ra thử nghiệm hết vậy? Hắn không muốn đâu. Nàng đến đây làm khách hay là tra tấn hắn.

Lãnh Thiên Hàn nuốt vội ngụm nước bọt định nói gì đó thì lại nghe Vân Du đắc ý nói: “Ngũ ca là người đầu tiên được uống rượu do muội tự ngâm đấy!”

Mặt của Lãnh Thiên Hàn không khỏi xanh xao lúc lại trắng bệch. Hắn liên tục lắc đầu từ chối đến khi vò rượu được mở ra, mùi thơm phản phức bay lên hắn liền nuốt nước bọt. Thơm như vậy cho dù là độc dược hắn cũng muốn thử.

Vân Du đổ một ít ra ly nhỏ rồi đưa cho hắn: “Mời ngũ ca.”

Hắn đón lấy nhấp một ngụm nhỏ. Rượu táo từ từ thấm vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt, mùi thơm làm hắn muốn uống mãi thôi: “Muội làm thế nào làm được?”

Vân Du được dịp lại mang triết lý lên men ở hiện đại một lượt giảng giải cho hắn nghe. Hắn liên tục gật gù nhưng chữ vào bên tai này lại bay ra khỏi tai kia. Hắn làm sao hiểu được những thứ nàng nói chứ.

Vân Du tặng cả vò rượu cho hắn. Xem như nàng bồi thường chuyện tách trà hôm nọ vậy.

Dùng bữa xong hai người trở về phòng ngủ không bao lâu thì leo lên xe ngựa đến Ẩn Long hồ. Đáng lẽ là hẹn trước với Triệu Chí Dương và Thái Thanh Tĩnh ở ngũ vương phủ gặp mặt nhưng Lãnh Thiên Hàn không muốn Vân Du cùng họ ngồi chung xe ngựa nên đi trước.

Bước xuống xe ngựa đã thấy trên cầu Hỉ Tước đầy ấp người. Làm sao mà chen lên đó đây? Lát sau Triệu Chí Dương và Thái Thanh Tĩnh cũng đến.

Hóa ra đám người trên cầu là hạ nhân của Triệu gia được Triệu Chí Dương phái đến giữ chỗ a. Bốn người thản nhiên bước lên giữa cầu. Không lâu sau quả thật bên dưới hồ có một con rồng to miệng ngậm quả châu mờ ảo hiện lên.

Vân Du phấn khởi nhảy tưng tưng trên cầu nắm lấy tay áo của Lãnh Thiên Hàn: “Ngũ ca, rồng kìa, rồng kìa”

Hai kiếp người lần đầu nàng thấy điều kỳ lạ như vậy a. Con rồng đó hiện lên chỉ được chừng hai mươi giây liền biến mất. Đám người gần đó cũng từ từ rời đi.

Trên cầu hiện giờ chỉ còn bốn người. Vân Du đứng giữa Lãnh Thiên Hàn và Triệu Chí Dương. Thái Thanh Tĩnh đứng phía sau nhưng là đứng ở giữa Vân Du và Lãnh Thiên Hàn.

Triệu Chí Dương mỉm cười quay sang nói với nàng: “Du tiểu thư biết không, ở Tô Châu có truyền thuyết: Nếu một đôi nam nữ nào đó đứng ở cầu Hỉ Tước xem rồng hiện lên sẽ cùng nhau bạch phát tề mi, bách niên giai lão đấy.”

Lãnh Thiên Hàn nghe được liền không vui. Tên tiểu tử nãy rõ ràng có ý tứ với Vân Du. Hắn nên làm sao tách ra đây. Hôm đó hắn thấy Vân Du cao hứng khi nhận lời cùng Triệu Chí Dương một mình xem rồng nữa mà.

Vân Du sáng mắt nói: “Thật sao?” Thấy hắn gật đầu xác nhận nàng liền quay ra đằng sau ôm lấy tay của Thái Thanh Tĩnh ngọt ngào nói: “Thái công tử, Triệu thiếu là đang nói chúng ta đấy.”

Triệu Chí Dương nghe được nụ cười trên môi liền đông lại. Hắn rõ ràng là đang ám chỉ nàng và hắn sao lại thành Thái Thanh Tĩnh rồi. Hắn cùng nàng đứng bên cạnh cơ mà sao nàng không nói với hắn.

Lãnh Thiên Hàn há hốc. Triệu Chí Dương có ý với nàng. Nàng là mang hết tâm ý đặt lên người của Thái Thanh Tĩnh. Lại còn kéo tay kéo chân thân mật thế này nữa. Hắn nhớ nàng chưa từng cùng Lãnh Thiên Hạo như vậy.

Thái Thanh Tĩnh đỏ mặt nhìn cánh tay bị Vân Du ôm chặt liền đỏ mặt. Hắn còn đang lúng túng chưa biết ứng phó ra sao đã thấy Lãnh Thiên Hàn nắm tay áo của Vân Du kéo ra:

“Du Du không được làm Thái công tử khó xử.”

“Muội lúc nào làm Thái công tử khó xử. Muội là đang làm theo truyền thuyết Triệu thiếu kể a.” Vân Du ngây thơ mang hết tội lỗi quy chụp vào người Triệu Chí Dương làm Lãnh Thiên Hàn giận đến tím cả người.

Lát sau bốn người cùng đi dạo phố. Triệu Chí Dương liên tục lải nhải bên tai làm Vân Du sinh khí lôi Lãnh Thiên Hàn sang một bên thì thầm:

“Ngũ ca mau tìm cách mang tên lắm điều này đi nơi khác đi.” Nàng chỉ muốn có thời gian cùng Thái Thanh Tĩnh chơi thôi.

Lát sau không biết Lãnh Thiên Hàn nói gì mà Triệu Chí Dương ngoan ngoãn cáo từ. Vân Du cao hứng nghĩ cách đuổi luôn Lãnh Thiên Hàn hồi phủ.

Tại sao nàng lại làm như vậy ư? Lý do rất đơn giản đối với Vân Du mà nói Lãnh Thiên Hàn chính là tên phá đám chính hiệu.

Tỉ như nàng hỏi: “Muội có thể gọi Thái công tử là Tĩnh ca ca không?” Lãnh Thiên Hàn lập tức phản đối: “Không được. Muội làm thế không hợp với quy cũ.” Nàng lại chẳng hỏi hắn thế mà hắn lại đáp thay Thái Thanh Tĩnh.

Tỉ như nàng hỏi: “Muội muốn đến phủ của Tĩnh ca ca chơi có được không?” Lãnh Thiên Hàn lại giành quyền trả lời: “Muội đừng đi. Không phải ta không có tiền đền nhưng mà lỡ làm hư gia bảo của nhà người ta thì ta không giúp được muội đâu.”

Thế đấy. Nhưng nàng vẫn kiên quyết gọi Thái Thanh Tĩnh là Tĩnh ca ca mặc kệ sự phản đối của Lãnh Thiên Hàn.

Lát sau nàng chạy đến một cửa hiệu bán mỹ phẩm. Thấy nàng cầm hộp yên chi lên xem Thái Thanh Tĩnh liền bước đến cầm lấy một hộp khác đưa đến cho nàng:

“Du tiểu Thư muốn mua yên chi thì loại này là tốt nhất. Đây là màu thịnh hành của năm nay lại có thể dùng cho tất cả các mùa mà không làm khô môi.”

Vân Du nhếch môi phóng tầm mắt nhìn thẳng vào Thái Thanh Tĩnh: “Tĩnh ca ca thật am hiểu về yên chi a.”

Thái Thanh Tĩnh đỏ mặt đáp: “Do thường giúp gia muội mua nên cũng có tìm hiểu đôi chút.”

“A. Nguyên lai là như vậy!” Vân Du quay sang Lãnh Thiên Hàn trách móc: “Vì sao muội cũng là muội muội của ngũ ca nhưng huynh lại không tìm hiểu yên chi để mua giúp muội.”

Lãnh Thiên Hàn á khẩu. Hắn lần đầu biết nàng có tuyệt chiêu này: “Ta, ta….”

Nàng bĩu môi phê phán: “Tĩnh ca ca có thấy ngũ ca lắm điều không? Thứ nên nói thì không nói, thứ không nên nói cứ nhất quyết nói.”

Thái Thanh Tĩnh chỉ biết đứng đó cười. Lãnh Thiên Hàn là người của hoàng thất. Thường dân như hắn làm sao đủ tư cách phê phán đây.

Lãnh Thiên Hàn bị chọc đến điên nhưng không biết phải mắng nàng như thế nào cho phải. Còn dám bảo hắn lắm điều nữa chứ. Hắn thực muốn biết hai năm ở biên cương Lãnh Thiên Hạo dùng phương pháp gì để chỉnh lý nàng. Hắn muốn học!

Vân Du cầm lấy hộp yên chi trên tay của Thái Thanh Tĩnh vừa định kéo hà bao ở thắt lưng ra trả tiền thì Lãnh Thiên Hàn đã trả trước: “Ta lấy cái này.” Thế là hắn đưa bạc cho lão bản.

Vân Du nhìn hắn không nói nên lời rồi vội điều chỉnh lại tinh thần đưa lại hộp yên chi cho Thái Thanh Tĩnh: “Yên chi này là ngũ ca tặng cho Thái tiểu thư. Tĩnh ca ca đem về cho tỷ ấy đi!”

Lãnh Thiên Hà trố mắt nhìn nàng: “Ta là mua cho muội cơ mà. Sao lại thành mua cho Thái tiểu thư?”

“Muội định mua tặng Thái tiểu thư a. Ai mà biết ngũ ca sẽ trả bạc cơ chứ?” Nàng ngây thơ nói.

Lãnh Thiên Hàn thấp giọng trách nàng: “Sao muội không nói sớm?”

“Do ngũ ca không hỏi muội.” Nói xong nàng quay sang Thái Thanh Tĩnh đang đứng ngơ ngác không biết có nên nhận hay không: “Tĩnh ca ca nhận lấy đi. Huynh chỉ cần về nói với Thái tiểu thư là hộp yên chi này tâm ý của muội nhưng bạc là của ngũ ca.”

“Đây là của Vương gia tặng người. Người không nên tặng cho gia muội.” Thái Thanh Tĩnh cung kính khuyên nhủ nàng.

Vân Du nhếch môi cầm lấy tay hắn đặt hộp yên chi vào: “Muội tặng cho Thái tiểu thư là không phải tặng cho Tĩnh ca ca. Huynh từ chối làm gì?”

Bàn tay thô ráp kia bị tay nhỏ của nàng chạm vào liền run rẩy một phen rồi ôm quyền đa tạ.

“Thái tiểu thư khuê danh là gì?” Vân Du nhớ ra liền hỏi.

Thái Thanh Tĩnh mỉm cười nói: “Gia muội tên gọi Thanh Thúy.”

Vân Du gật đầu: “Vậy Tĩnh ca ca nhớ mang về đem lời của muội nói với Thanh Thúy tỷ tỷ nhé.”

Cả ba cùng dùng bữa xong Thái Thanh Tĩnh cáo từ. Vân Du cùng Lãnh Thiên Hàn dạo phố xong cũng hồi phủ.

Vân Du chạy một mạch về U Linh viện nghỉ ngơi.

Lãnh Thiên Hàn được quản gia giao đến một bức thư của Lãnh Thiên Hạo. Hắn vội vã bước đến thư phòng xem.

Trong thư viết:

“Ngũ ca, huynh khỏe không? Đệ đến nơi được vài tháng rồi. Vài ngày trước nhận được thư của từ kinh thành thông báo Du Du không ở trong phủ đệ liền cảm thấy bất an. Chuyện nàng không ở trong kinh thành là chuyện không nhỏ. Nếu để mẫu hậu biết được nhất định phát sinh đại sự. Hiện đệ nói với mẫu hậu nàng đang cùng đệ ở quân doanh nhưng sợ chuyện này khó giấu được lâu. Đệ vốn muốn nhờ thất hoàng đệ tìm giúp nhưng nhỡ đệ ấy lỡ miệng thì cả hoàng cung đều biết mất. Đệ chỉ còn biết nhờ cậy vào ngũ ca thôi. Ngũ ca quen biết rộng rãi giúp đệ tìm nàng có được không? Nếu tìm được lại phiền ngũ ca giúp đệ chăm sóc nàng một thời gian. Thắng trận đệ liền mang nàng trở về.”

Đọc xong bức thư Lãnh Thiên Hàn thở dài. Lục đệ của hắn ở biên cương đánh giặc lại còn phải lo lắng cho tiểu nương tử mất tích. Thế mà Vân Du lại ở đây vui vẻ cùng nam nhân ngắm cảnh, dạo phố không hề tỏ ra nhớ nhung đến Lãnh Thiên Hạo hay cảm thấy có bất kỳ tội lỗi nào. Nàng thật là vô tâm vô phế không biết nghĩ cho Lãnh Thiên Hạo gì cả.

Hắn nên hồi thư thế nào đây? Nói là nàng sớm có ý định cùng hắn đến Hàng Châu hay là nói đã tìm được nàng nên mang về Hàng Châu chăm sóc? Hắn không muốn Lãnh Thiên Hạo ở quân doanh lo lắng a.

Hắn buông bỏ binh quyền đã lâu, không thể giúp được gì nhiều. Chỉ có thể giúp Lãnh Thiên Hạo chăm sóc nàng thật tốt thôi.

Nghĩ nghĩ hắn liền cầm viết hồi thư cho Lãnh Thiên Hạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui