CHƯƠNG 80: CHĂM SÓC THAI PHỤ CŨNG KHÔNG QUÁ KHÓ ĐÂU
Tác giả: Luna Huang
Một hôm đẹp trời Thái Thanh Thúy ngửi được mùi cá liền nôn khan. Lãnh Thiên Hàn lo lắng liền gọi đại phu đến bắt mạch. Đại phu chẩn đoán nàng ta hoài thai luôn miệng chúc mừng.
Lãnh Thiên Hàn cao hứng liền mạnh tay chi bạc thưởng cho hắn. Vân Du nhìn theo đống bạc mà nghĩ có nên học y không. Nghĩ lại đầu óc của nàng nhớ không lâu mà dược liệu lại nhiều liền bỏ qua mơ ước này.
Từ đó Thái Thanh Thúy luôn được Lãnh Thiên Hàn đặt cách hầm rất nhiều đồ bổ. Mỗi ngày những sáu chung đồ hầm. Nàng ta ăn không hết liền chạy đến U Linh viện tìm Vân Du ăn giúp.
Thiện tâm của Vân Du trỗi dậy liền đồng ý giúp nàng ta. Thế là cả hai cùng ngồi trong bàn đá trong viện dùng đống đồ bổ kia.
Lãnh Thiên Hàn quan tâm thê tử liền đến thăm không ngờ thấy Vân Du và Thái Thanh Thúy đang cặm cụi làm gì đó. Đến gần mới biết cả hai đang ăn đồ bổ.
Vân Du đang ăn thấy có một bóng đen phủ trên mặt bàn liền ngẩng mặt lên nhìn liền hóa đá. Thái Thanh Thúy quay sang nhìn cũng hóa đá theo.
Vân Du hồi qua thần vội vã hai tay bưng chung đồ hầm đưa cho Lãnh Thiên Hàn: “Ngũ ca ăn không?”
Hắn sinh khí trách: “Du Du sao muội lại ăn của Thanh nhi như vậy? Muội muốn ăn thì bảo trù sư làm chứ.”
Vân Du khóc không thành tiếng. Oan quá, oan quá! Nàng vì giúp đỡ tẩu tẩu ăn đồ bổ sợ phát phì mỗi ngày phải tập thể dục thêm một canh giờ nữa đấy.
Không để Vân Du phân trần Thái Thanh Thúy liền nói: “Thiên Hàn, là do thiếp bảo Du Du ăn giúp. Chàng xem thiếp cùng Du Du ăn mãi vẫn không hết.”
“Là do đại phu bảo sức khỏe của nàng không tốt phải tẩm bổ nhiều. Nếu nàng ăn không hết thì mỗi ngày ba chung thôi.” Hắn trầm giọng nói.
Vân Du dùng khăn nhỏ lau miệng cười hì hì: “Muội ăn no rồi. Ngũ ca, ngũ tẩu thông thả. Muội vào phòng đây” Nói xong nàng nhấc váy chạy mất tiêu.
Kết quả: Vân Du ăn ké được vài ngày đã không được ăn nữa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Biết được sức khỏe của Thái Thanh Thúy không tốt từ miệng của Lãnh Thiên Hàn, Vân Du liền bày cho nàng ta cách tập thể dục dành cho thai phụ.
Lãnh Thiên Hàn nhìn thấy liền hốt hoảng chạy đến đỡ lấy nàng ta: “Nàng đang làm cái gì?”
Vân du nhanh miệng giải thích: “Đây là bài tập danh cho thai phụ đấy.”
“Nguy hiểm như thế làm sao dành cho thai phụ được.” Hắn cao giọng quát.
Vân Du đen mặt lại thầm mắng hắn là đồ cổ đầu óc chưa được khai thông. Ở cổ đại làm gì có phương pháp sinh mổ cơ chứ. Nếu khó sinh một là chọn lựa mẫu hoặc tử, hai là cả hai cùng vong mạng đấy.
Hắn cúi đầu hạ giọng hỏi: “Du Du, muội học những thứ này từ đâu ra?”
Nàng liền bịa chuyện gạt hắn: “Là con dâu của ông chú họ của bà thím của ông cậu của Nguyên bá mẫu bán đậu phụ ở thành đông nói đấy.” Dù sao lúc trước nàng thường xuyên xuất phủ một mình nên hắn cũng đâu có biết.
“Muội khi nào cùng họ nhận biết?” Hắn nhíu mày hỏi thần sắc không tin tưởng cho lắm.
“Muội không biết họ, họ cũng không biết muội” Nàng mở to mắt ra nói dối: “Muội đi dạo tình cờ nghe thấy thôi.”
“Những thứ đó không đáng tin đâu. Sau này không được làm như thế nữa.”
Kết quả: tập chưa được một khắc đã bị Lãnh Thiên Hàn phá tan tành.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Hôm nay Lãnh Thiên Hàn cùng Vân Du rời phủ dự tiệc. Thái Thanh Thúy bảo không khỏe nên không đi cùng mà ở lại trong phủ.
Hai người cùng dự tiệc còn ôm được rất nhiều đồ trân quý trở về nữa. Vừa bước đến tiền thính đã thấy Thái Thanh Thúy vui vẻ hướng mình cười. Cả hai sửng sờ nhìn nhau có dự cảm không lành.
Thái Thanh Thúy kéo tay hai người lôi đến phòng ăn: “Thiếp cố tình vì hai người chuẩn bị đấy.”
Biết Lãnh Thiên Hàn sẽ trách mình nên nàng ta nói: “Điều là do chàng không cho thiếp đến gần phòng bếp nên thiếp mới dùng hạ sách này.”
Vân Du vội lên tiếng đỡ lời: “Tẩu tẩu, chẳng phải ngũ ca vì muốn tốt cho tẩu cùng hài tử trong bụng sao?” Làm sao thoát khỏi kiếp nạn này đây.
Thái Thanh Thúy vuốt ve cái bụng to của mình rồi mỉm cưởi nói: “Hai người cũng mau ngồi xuống dùng bữa đi”
Vân du cùng Lãnh Thiên Hàn dịch người đứng sát nhau thì thầm to nhỏ:
“Giờ chỉ có ngất mới tránh được thôi.”
“Ngũ ca ngất hay muội ngất?”
Do không hiểu ý nhau nên sau tiếng đếm thứ ba cả hai cùng ngất. Cả ngũ Vương phủ náo loạn một phen.
Kết quả: Bữa ăn không trọn vẹn chí ít không có ai bị nguy hại đến tính mạng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đến mùa hạ, Thái Thanh Thúy do hoài thai nên cũng ghét mùa này như Vân Du.
Buổi tối nàng ta ngủ không được, Lãnh Thiên Hàn lại bận kiểm tra sổ sách không thể bồi nàng ta nên nàng ta đến U Linh viện tìm Vân Du.
Vân Du vận một cái váy ngắn màu trắng kiểu dáng hiện đại, hai dây suôn nằm ở ghế quý phi cầm quạt phe phẩy. Vân còn đang oán trời trách đất tại sao mùa hạ là nóng như thế này thì Thái Thanh Thúy đẩy của bước vào.
Nàng ta trố mắt nhìn nàng rồi rất nhanh nhì trái ngó phải sau đó khép cửa bước đến: “Sao muội lại có thể ăn mặc như thế này? Nhỡ bị ai thấy thì làm thế nào?”
Vân Du chậm rãi ngồi dậy: “Do muội nóng quá. Tẩu tẩu vì sao không nghỉ ngơi mà lại đến đây tìm muội?”
Thái Thanh Thúy lách người tránh mấy chậu băng to gần đó rồi ngồi xuống ghế quý phi bên cạnh Vân Du: “Ta nóng quá không ngủ được.” Nàng ta xấu hổ cười: “Thiên Hàn lại bận nên đành đến đây làm phiền muội thôi. Nếu muội không rảnh thì….”
Không để nàng ta nói hết Vân Du vội vã lấy quạt tròn giúp nàng ta quạt ôm chân lớn: “Muội rảnh, muội rảnh mà. Dù gì muội cũng chẳng ngủ được. Tất cả đều là do ngũ ca cả. Nếu huynh ấy chịu cho muội đến hầm băng thì làm sao muội lại phải khổ sở như thế này.”
Thái Thanh Thúy mỉm cười véo gò má của nàng: “Thiên Hàn là muốn tốt cho muội mới làm như vậy.”
Sau đó Thái Thanh Thúy liên tục hỏi chuyện về Lãnh Thiên Hạo. Vân Du luôn miệng trả lời về Lãnh Thiên Hàn. Vân Du còn nói lúc ở cung yến Lãnh Thiên Hàn bị một đám nữ nhân xinh đẹp quyến rũ vây quanh nhưng không hề động tâm làm Thái Thanh Thúy một phe xúc động. Nàng ta thấy không thể ép nàng nói chuyện về Lãnh Thiên Hạo liền đổi chiến lược tự kể sau đó bắt Vân Du bình luận.
Thế là mỗi đêm Thái Thanh Thúy đều đến tìm Vân Du trò chuyện. Vân Du cũng vì chiều lòng thai phụ mà cam tâm tình nguyện làm động vật sống về đêm cùng nàng ta. Đến sáng lại ngủ cho đến hết mùa hè.
Lãnh Thiên Hàn biết được mỗi đêm Thái Thanh Thúy đều đến tìm Vân Du hỏi chuyện của Lãnh Thiên Hạo liền cao hứng ra sức động viên khuyến khích “Du Du biết nhiều chuyện về lục đệ lắm. Nàng đi hỏi muội ấy đi.”
Mỗi lần hắn nói về Lãnh Thiên Hạo, nàng cao hứng thì nghe, không cao hứng lại sinh khí hoặc tìm cách lãng tránh. Thôi thì để Thái Thanh Thúy ra tay vậy. Dù sao thì Vân Du cũng không bao giờ sinh khí với nàng ta. Để Vân Du không quên được lục đệ của hắn cũng tốt.
Nhờ chuyện này mà Vân Du biết được Thái Thanh Thúy chấp nhận gả cho Lãnh Thiên Hàn một phần là vì Lãnh Thiên Hạo. Chuyện là thế này: Lãnh Thiên Hàn đến trước mặt nàng ta thề sống thề chết không nạp thiếp nhưng nàng vẫn do dự. Lãnh Thiên Hàn liền xuất chiêu cuối bảo “Nàng gả cho ta chính là ngũ tẩu của lục đệ. Chỉ cần đệ ấy thắng trận trở về nàng liền có thể gặp đệ ấy”. Nghe vậy nàng ta liền đồng ý.
Vân Du cũng cảm thấy buồn cười. Lãnh Thiên Hàn cũng chẳng xấu xí nghèo hèn gì thế mà muốn lấy thê tử còn phải dùng Lãnh Thiên Hạo ra để dụ dỗ. Nhan sắc của Lãnh Thiên Hàn cùng Lãnh Thiên Hạo cũng có thể ví như khổng tước và phượng hoàng vậy làm sao có thể so sánh được.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Một hôm Thái Thanh Thúy tiếp tục nhắc lại hôn sự của Vân Du. Lúc này Vân Du đã mười bốn tuổi rồi. Lãnh Thiên Hàn cùng Vân Du sớm được đại phu nhắc nhở không được để Thái Thanh Thúy sinh khí nên cả hai tỏ ra rất tán thành.
Thế là tin Vân Du tuyển phu quân được lan truyền khắp Hàng Châu. Mỗi ngày người đến đăng ký tham gia dự tuyển xếp hàng kín cả lối đi của đại môn. Đại môn sau kỳ tuyển có lẽ cũng phải thay mới.
Chẳng phải vì nhan sắc của Vân Du khuynh quốc khuynh thành gì mà chỉ là do Lãnh Thiên Hàn là Vương gia nên họ nghĩ Vân Du là quận chúa. Có rất nhiều người muốn kết thân với hoàng thất nên đã tốn không ít bạc cho bà mối, quản gia và hạ nhân của phủ.
Vân Du ngồi chơi xích đu ở viện, Thái Thanh Thúy ngồi trên bộ bàn ghế đá gần đó xem bức họa và thông tin của mấy tên dự tuyển thấy ai được thì đưa cho nàng xem.
Thái Thanh Thúy có khen có chê. Vân Du chỉ toàn chê.
Tên nào học vấn nàng lại bảo thư sinh.
Biết võ nàng chê võ biền.
Kẻ nào cao thì nàng bảo ốm.
Tên nào thấp nàng liền chê mập.
Người nào tròn người nàng lại bảo nhìn như thiểu năng trí tuệ.
Kẻ nào đầy đủ phẩm hạnh nàng sẽ bới lông tìm vết chê cho bằng được được. Tướng mạo, tuổi tác cũng bị vạch ra chê.
Thái Thanh Thúy thấy ai nàng cũng chê liền mang đến nói với Lãnh Thiên Hàn. Hắn cũng giúp Vân Du một tay chê đến không còn chỗ nào để khen.
Cứ như thế suốt mùa tuyển phu quân nàng toàn nói xấu người khác. Nhìn dung mạo của mấy tên dự tuyển nàng ngẫm lại hình như dung mạo của Lãnh Thiên Hạo như thế nào nàng cũng quên luôn rồi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Thái Thanh Thúy đột nhiên không muốn ăn gì mà chỉ thèm mỗi gà vịt. Lãnh Thiên Hàn nghe vậy liền bảo trù sư chỉ làm gà, vịt cho mỗi bữa ăn. Hắn cùng Vân Du chỉ tay lên trời thề thốt sẽ cùng Thái Thanh Thúy vượt qua lần mang thai này nên cũng chỉ ăn gà, vịt mà không dùng món khác.
Thế là một ngày ba bữa đều chỉ có gà và vịt. Trù sư phải căn não nghĩ hết các cách chế biến để làm bữa ăn thêm phong phú. Đương nhiên chuyện này không kéo dài được lâu.
Được mấy ngày đầu là hăng hái, mấy ngày sau Vân Du cùng Lãnh Thiên Hàn chẳng thể nuốt nỗi liền chỉ ngồi đó uống trà nhìn Thái Thanh Thúy ăn.
Không lâu sau đến Thái Thanh Thúy cùng không còn hứng thú với các cách chế biến đó nữa. Lãnh Thiên Hàn lo lắng không ngừng.
Vân Du thấy vậy liền vào phòng bếp bảo trù sư trong phủ làm sạch một con gà. Nàng tìm một cây xiên bằng thép xiên qua còn gà rồi tự tay pha một ít sốt.
Vân Du lại chạy đi tìm Thái Thanh Thúy rồi kéo về viện của mình.
“Du Du làm gì thần thần bí bí như vậy?”
Nàng đưa tay lên miệng nháy mắt tinh nghịch nói: “Đến rồi tẩu tẩu sẽ biết thôi.”
Ở trong viện nàng để hai nhánh cây hình chữ “Y” đặt song song nhau cắm xuống đất. Trên hai chữ “Y” đó là xiên thép có xiên con gà. Bên dưới con gà là củi.
Thái Thanh Thúy ngồi trên ghế đá nhìn Vân Du cặm cụi mồi lửa: “Du Du, đây là cái gì?”
“Gà nướng mật ong a!” Nàng vừa nói vừa phết sốt mật ong lên gà.
Thái Thanh Thúy ngửi được mùi hương phảng phức bay lên liền liên tục nuốt nước bọt hối thúc: “Du Du, gà đã xong chưa?” Món ăn ngon đặt ngay trước mắt mà không được ăn như vậy còn ác liệt hơn cả hành hình nữa.
“Vẫn chưa đâu. Tẩu tẩu đợi thêm một lúc nữa.” Vân Du không ngừng tay tiếp tục phết sốt.
Lãnh Thiên Hàn từ thư phòng bước ra liền thấy khói bay nghi nghút liền hỏi hạ nhân thì biết được Vân Du đang nướng gà trong viện. Càng bước đến gần viện thì mùi hương càng đậm khiến hắn không nhịn được mà chân bước nhanh hơn.
Thấy Thái Thanh Thúy đang ngồi đó cười vui vẻ tâm trạng hắn cung vui lay: “Du Du đang làm gì?”
Thái Thanh Thúy vẫy vẫy chiếc khăn trên tay gọi hắn: “Thiên Hàn, Du Du đang nướng gà đấy. Chàng mau đến đây xem.”
Nụ cười rạng rỡ trên môi của Lãnh Thiên Hàn đông cứng lại khi thấy Vân Du phết gà. Hắn tức muốn thổ huyết.
Sáng nay Lâm viên ngoại mới tặng hắn một bộ bút lông bằng tre và lông thỏ trân quý. Vốn định đến tối sẽ mang ra luyện chữ không ngờ lúc nãy vào thư phòng liền phát hiện mất tiêu cây to nhất. Định hỏi hạ nhân thì biết được Vân Du nướng gà liền đến xem. Không ngờ Vân Du lại mang cây bút lông trân quý của hắn đi nướng gà. Còn gì đau lòng hơn.
Nhìn Thái Thanh Thúy vui vẻ chờ đợi, Vân Du lại mồ hôi ướt đẫm người thế này hắn cũng không đành lòng mắng. Đành im lặng nuốt đau khổ vào trong.
Vân Du nướng xong liền mang con gà đặt lên bàn, bẻ hai cái đùi đưa cho Thái Thanh Thúy: “Đây là của tẩu tẩu.” Thái Thanh Thúy nhận lấy vui vẻ thưởng thức.
Vân Du không quen ăn phần của mình còn mở miệng lôi hồn phách của Lãnh Thiên Hàn trở về thể xác: “Ngũ ca cũng mau đến đây ăn đi. Ngon lắm đó!”
Đúng thật là rất ngon a. Hắn nể tình con gà ngon như vậy liền không mắng mà chỉ nhẹ nhàng trách móc.