CHƯƠNG 81: PHỦ CÓ THÊM THÀNH VIÊN MỚI
Tác giả: Luna Huang
Hôm nay là thất tịch, Vân Du cùng Thái Thanh Thúy đang đứng ở dưới tán liễu to bên Ẩn Long hồ ngắm dòng người qua lại.
Lãnh Thiên Hàn thì chen chúc với dòng người để mua kẹo hồ lô cho hai người. Khi trở về trán hắn đã xuất hiện vô số hạt mồ hôi to. Thái Thanh Thúy không đành lòng liền mang khăn tay giúp hắn lau.
Vân Du nhìn cảnh tình chàng ý thiếp đó liền cảm thấy mình như cái bóng đèn vậy. Cảnh sắc lúc này trông rất lãng mạn tất cả đều hài hòa chỉ là thừa mỗi nàng thôi. Từ lúc họ quen biết nhau liền sợ nàng một mình cô đơn nên đi đâu cũng mang nàng theo.
Vân Du quyết định sau hôm nay sẽ hướng họ từ biệt. Nàng sẽ đến Bắc Bình quốc sinh sống. Bạc nàng mang theo vẫn chưa hề dùng đến lại nói ở đó không nóng rất thoải mái. Có lẽ đến đó sẽ không thiếu thốn gì đâu. Lạnh thì mặc thêm áo, nóng cởi hết cũng là nóng.
Bọn họ cùng nhau thả liên đăng bảo Vân Du cùng thả. Nàng là công dân tốt nên kiên quyết từ chối loại hình nghệ thuật mang tính chất xả rác này.
Thả hoa đăng đúng là rất đẹp nhưng cùng xả rác có gì khác biết đâu. Dưới Ẩn Long Hồ sắc liên hoa đăng đủ màu trôi. Có người viết ước nguyện lên giấy nhỏ đặt cạnh liên hoa đăng rồi xuống hồ. Có người lại viết ước nguyện lên hoa đăng rồi đốt lửa thả về trời. Cả một bầu trời và mặt hồ lung linh huyền ảo khiến tâm trạng của Vân Du tốt lên không ít.
Lát sau ba người leo lên xe ngựa hồi phủ. Vân Du chậm rãi mở miệng nói: “Ngũ ca, ngũ tẩu muội muốn ly khai.”
“Không được!” Phu xướng phụ tùy cực kỳ đồng thanh áp chế Vân Du.
“Tại sao chứ? Muội vẫn là muốn đi cơ.” Vân Du bĩu môi nhìn bọn họ
Thai phụ chính là dễ xúc động. Vừa nghe được câu đó đã nước mắt ngắn, nước mắt dài còn luôn miệng trách móc nữa.
Lúc đầu nàng ta kiên quyết bảo nàng thành thân cơ mà. Nếu nàng đồng ý gả đi há chẳng phải cũng sẽ ly khai sao?
Thế là Lãnh Thiên Hàn phải dỗ dành còn Vân Du phải thề thốt sau này bỏ suy nghĩ đó nàng ta mới không nháo nữa.
Về đến phủ Thái Thanh Thúy và Vân Du không lập tức trở về viện mà ngồi ở tiền thính đợi bữa khuya. Lãnh Thiên Hàn cũng ngồi đó cùng hai người.
Đột nhiên Thái Thanh Thúy ôm bụng kêu đau. Lãnh Thiên Hàn vội đỡ lấy nàng ta rồi gọi bà đỡ và nha hoàn phụ giúp. Vừa định gọi Vân Du nói gì đó thì đã thấy nàng mặt mày không còn chút huyết sắc nào nữa.
Sau khi đưa Thái Thanh Thúy về viện. Lãnh Thiên Hàn như mông có đặt lửa liền liên tục đứng lên ngồi xuống, khi thì đi qua đi lại, mắt liên tục nhìn vào trong sương phòng như muốn đốt cả vách gỗ của sương phòng để thấy được chuyện bên trong.
Vân Du sắc mặt tái nhợt liên tục cắn môi. Khi tiếng la hét của Thái Thanh Thúy bên trong sương phòng truyền đến ngày một to hơn cả người Vân Du vô lực ngã xuống đất. Trước khi ngất đi nàng có nghe được tiếng Lãnh Thiên Hàn gọi tên nàng và tiếng la thống khổ của Thái Thanh Thúy vang vọng bên tai.
Khi tỉnh lại cũng là gần trưa rồi, Vân Du đến viện thăm Thái Thanh Thúy. Bên trong sương phòng Thái Thanh Thúy đang ngồi giường tươi cười, Lãnh Thiên Hàn đứng bên cạnh bế hài tử cười đến híp cả con mắt. Vừa thấy Vân Du bước vào bọn họ liền cười mang ý trêu chọc nàng.
Vân Du bĩu môi hờn dỗi nói: “Muội sợ mà hai người còn chọc muội nữa.”
Lãnh Thiên Hàn đưa hài tử cho nàng xem: “Du Du muốn bế không?”
Vân Du lắc đầu. Nhìn sắc mặt vui đến điên cuồng của hắn nàng liền nhắc nhở: “Ngũ ca đã viết thư về kinh báo hỉ chưa?”
Lãnh Thiên Hàn ngẩng người ra hồi lâu rồi bảo: “Ta quên mất. Giờ ta lập tức viết đây.” đưa hài tử cho nhũ mẫu rồi chạy đi mất.
“Tẩu tẩu, hải tử tên gì?” Vân Du điềm đạm ngồi bên giường hỏi.
“Thiên Hàn bảo đặt là Tử Hàm. Lãnh Tử Hàm.” Thái Thanh Thúy e lệ mỉm cười.
Sau đó hai người trò chuyện thêm một lúc Vân Du liền rời đi cho nàng ta nghỉ ngơi.
Lãnh Tử Hàm sáng thì ngủ lấy sức để tối la hét um sùm làm cho cả phủ chó gà không yên. Lãnh Thiên Hàn đã thuê những ba ma ma mà cũng không xong. Làm được vài bữa chịu không nỗi liền xin nghỉ nên cứ phải tuyển ma ma suốt.
Vân Du ở biệt viện nên không bị ảnh hưởng. Thái Thanh Thúy và Lãnh Thiên Hàn cũng vì chăm sóc cho Lãnh Tử Hàm mà không lo lắng cho Vân Du nhiều như trước nữa.
Một hôm, Lãnh Thiên Hàn đến U Linh viện tìm Vân Du. Lúc này Vân Du đang ngồi chơi xích đu. Vừa thấy hắn nhan sắc tàn tạ đến Vân Du liền ôm bụng cười:
“Ngũ ca dạo này lên chức phụ thân rồi cũng già đi không ít a!”
Đôi mắt gấu mèo do thức đêm khiến Lãnh Thiên Hàn trông tiều tụy hẳn đi. Hắn liền đợi xích đu bay lên dùng ngọc phiến gõ đầu nàng:
“Ta sợ muội buồn nên đến đây cùng muội trò chuyện thế mà muội chẳng những không biết cảm động còn trêu ta. Muội có lương tâm không vậy?”
Vân Du dùng tay đặt lên ngực vờ nghiêm túc nói: “Để muội kiểm tra đã.”
“Muội không cần kiểm tra đâu. Gan muội bé thế lương tâm nhất định cũng không lớn đâu.” Lãnh Thiên Hàn mở ngọc phiến ra phe phẩy tiện thể mát mẻ nàng.
Vân Du bĩu môi nói: “Ngũ ca đừng nói bản thân không có sợ. Biết đâu huynh cũng ngất đi thì sao.”
“Ta mới không có!” Hắn phủ nhận giả thiết không có thực của Vân Du. Hắn lý nào lại sợ những chuyện thế này.
“Muội làm sao biết được. Biết đâu muội ngất trước rồi ngũ ca ngất sau thì sao.” Vân Du vẫn cố ép cho bằng được.
“Muội không tin thì hỏi hạ nhân xem.” Hắn đắc ý nói: “Ta mới không bé gan như muội đâu.”
“Bọn họ đều là người của ngũ ca đương nhiên nói giúp huynh rồi.” Vân Du dùng chân khẽ đẩy xích đu: “Muội mới không hỏi đâu.”
Lãnh Thiên Hàn thấy nàng nói thế liền chuyển chủ đề: “Lúc muội ở quân doanh suýt mất mạng ta cũng không thấy muội bảo mình sợ.”
Vân Du thở dài kể cho hắn nghe sự thật rồi bồi thêm câu: “Chẳng hiểu thế mà truyền đến kinh thành lại trở thành muội suýt mất mạng nữa.”
Lãnh Thiên Hàn nhếch môi cười. Tin đồn quả là không nên tin: “Vậy lúc đó muội không sợ sao?”
Vân Du lắc đầu chân cũng không quên đẩy xích đu: “Muội phát hiện ra bị đâm chết so với sinh hài tử cũng không đáng sợ bằng. Chỉ một kiếm là kết thúc sinh mạng rồi. Còn sinh hài tử lại kéo dài, đau đớn không thể tả được. Cứ như muốn sống không được, muốn chết không xong. Cảm giác đó rất khó chịu.”
Lúc ở hiện đại nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ thành thân, sinh hài tử. Nàng chỉ một lòng kiếm tiền lo cho bản thân mà thôi. Hiện tấm gương sáng của Thái Thanh Thúy ngay trước mắt làm nàng sợ đến mất mật như vậy. Nàng sẽ không sinh hài tử đâu.
Lãnh Thiên Hàn bật cười to: “Sao hôm trước muội đòi ly khai? Ở đây chúng ta đối xử với muội không tốt sao? Muội cần gì, bất mãn gì cứ nói với ta.”
Vân Du đẩy mạnh cho xích đu bay cao, mắt nàng phóng ra xa, cánh môi nhỏ mấp máy kể về kế hoạch của mình: “Muội muốn đến Bắc Bình quốc sinh sống. Hiện hai nước đã ký kết hòa ước muội đến đó cũng dễ sống hơn. Chưa kể ở đó không nóng như ở đây. Muội lại không quen biết ai, không bị phát hiện thân phận tha hồ mua phủ dưỡng nam sủng.”
Lãnh Thiên Hàn lại vươn tay gõ đầu nàng: “Muội bỏ ý nghĩ đó đi. Dưỡng nam sủng có gì tốt chứ. Muội vẫn là nên ở lại đây đi” Hắn nhất định không cho nàng ly khai. Từ đây đến khi Lãnh Thiên Hạo thắng trận trở về hắn sẽ hảo hảo chăm sóc nàng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lãnh Tử Hàm tròn một tháng tuổi, ngũ Vương phủ tổ chức tiệc lớn. Khắp Hàng Châu ai ai cũng tặng lễ vật.
Tiếp đến qua năm là Vân Du làm lễ cập kê. Lãnh Thiên Hàn và Thái Thanh Thúy đòi tổ chức tiệc to nhưng nàng phản đối. Thế là họ chỉ mời ma ma đến giúp nàng chải tóc rồi tặng lễ vật cho nàng.
Thái Thanh Thúy mắt ngấn lệ nghẹn ngào nói: “Ta vì Hàm nhi mà làm chậm trễ hôn sự của muội. Muội không trách ta chứ?”
“Muội và Hàm nhi đều còn nhỏ. Mọi chuyện đều để thuận theo tự nhiên thôi” Mười lăm tuổi ở hiện đại vẫn còn đang đi học đấy. Nàng mới không muốn thành thân đâu.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Lãnh Tử Hàm càng lớn càng đáng yêu. Mỗi hôm Vân Du phải đến hôn hắn rồi mới có thể trở về viện ngủ.
Sáng nay Vân Du ngủ dậy mở cửa sổ ngắm những bông tuyết đầu tiên của mùa đông rơi. Cơn gió nhẹ lành lạnh lướt qua mái tóc đen dài của nàng như thay cho lời chào hỏi khiến nàng ấm áp ngập lòng.
Chỉ cần qua mùa đông này nàng đã mười sáu tuổi rồi. Ngẫm lại ba năm ở Hàng Châu quá nhiều kỷ niệm đẹp khiến nàng không nỡ từ bỏ. Nếu quả thực có thể suốt đời ở lại đây thì hay biết mấy. Chỉ là nàng có thể sao?
Tập thể dục xong, nhẹ nhàng tắm gội nàng vận một thân đỏ rực cho có không khí giáng sinh. Nàng còn cột hai cái sừng nhỏ như con tuần lộc rồi cố định bằng dải băng vàng trắng nữa. Nàng ngồi trước bàn trang điểm ngắm mình trong gương mà ngạc nhiên không ít.
Tiểu hài tử mắt to tròn long lanh, gò má phiếm hồng khả ái kia là nàng sao? Nàng không dám tin vào mắt mình nữa liền đưa tay lên khẽ véo má của mình.
Khi còn ở hiện đại do cận thị nặng phải mang mắt kính đi khắp mọi nơi nên nhìn nàng cực kỳ xấu. Tháo kính ra thì nhìn như bị down vậy. Hiện nữ tử trong gương này ngoại trừ cái mũi tẹt ra thì điểm nào cũng khiến nàng hài lòng cả. Nàng mỉm cười rồi cao hứng chạy ra tiền thính dùng điểm tâm.
“Ngũ ca, ngũ tẩu sớm!” Vân Du cúi người hôn lên trán của Lãnh Tử Hàm hơn môt tuổi đang ngồi trong lòng Thái Thanh Thúy: “Hàm nhi chào buổi sáng!”
Lãnh Tử Hàm đưa tay đòi nàng bế nhưng nàng chẳng bao giờ bế hắn cả. Lỡ có chuyện gì xảy ra nàng biết lấy đâu ra để đền đây.
Ba người cùng nhau vừa ăn điểm tâm vừa trò chuyện như mọi ngày. Ăn xong Lãnh Thiên Hàn về thư phòng xem sổ sách. Thái Thanh Thúy bế Lãnh Tử Hàm cùng Vân Du ra lương đình ngồi ngắm cảnh.
Lãnh Tử Hàm hôm đầy tháng cầm trúng cây viết lông nên Lãnh Thiên Hàn và Thái Thanh Thúy cao hứng liền mỗi ngày để hắn ở lương đình bày giấy viết cho hắn tha hồ vẽ.
Vân Du đứng ngắm những bông tuyết bay ngoài trời. Bông tuyết nương theo gió nhẹ nhàng bám lên tóc nàng. Nàng khẽ đặt mông xuống ghế đá được lót nệm cùng Thái Thanh Thúy uống trà nóng trò chuyện.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lãnh Thiên Hàn ngồi trong thư không chưa được bao lâu thì hạ nhân tìm đến thông báo:
“Vương gia, bên ngoài có một người muốn gặp Vương gia. Người đó bảo giao vật này cho Vương gia thì người sẽ nhận ra.” Hai tay hắn cung kính nâng cao vật trong tay cho Lãnh Thiên Hàn xem.
Mắt Lãnh Thiên Hàn lóe sáng cầm lấy cây ngọc tiêu cao hứng hỏi: “Người đó đang ở đâu? Mau đưa ta đến gặp.”
“Người đó hiện đang đợi ở đại môn.” Nói xong liền bước theo sau Lãnh Thiên Hàn.
Lãnh Thiên Hàn bước ra đại môn liền nhìn thấy một nam nhân mặt áo choàng đen che khuất cả mặt. Bên cạnh hắn còn có một con hắc mã.
Lãnh Thiên Hàn nở một nụ mãn nguyện đưa cho hắn cây ngọc tiêu.