CHƯƠNG 86: MÀN CHÀO ĐÓN NỒNG HẬU TẠI KHỞI HƯNG THÀNH
Tác giả: Luna Huang
Vân Du nép người vào trong lòng ngực ấm áp của Lãnh Thiên Hạo, mùi hương quen thuộc từ cơ thể hắn cũng nhàn nhạt bao lấy mũi, nàng khép mắt nghỉ ngơi. Lãnh Thiên Hạo ngày đêm không nghỉ ngơi nên sớm nhan sắc héo úa. Vân Du ngồi ngựa không quen cũng chẳng ngon giấc.
Trên đường Vân Du luôn than oán hoài niệm tàu điện ngầm ở hiện đại. Nếu lão thiên gia thương nàng thì mau chóng để nàng đến nơi đi. Xương cốt của nàng nay chỉ biết phó mặc cho trời đất thôi.
Lương thực và nước uống cũng sớm được Lãnh Thiên Hàn lo đầy đủ. Suốt dọc đường không ăn thì ngủ, không ngủ nàng lại hát.
“Ngươi như sói một dạng.”
Lãnh Thiên Hạo bật cười khẽ áp đôi môi trắng bệch vì lạnh lên tóc trên đỉnh đầu của nàng: “Sao nàng lại bảo ta giống sói? Ta có điểm nào giống sói?”
“Ngươi là sắc lang đấy. Suốt ngày mang ta ôm ấp, không được phủ nhận.” Nàng cao giọng hét to. Nàng vốn định hát cơ mà lại bị hắn là cho mất hứng.
Hắn tiếp tục bật cười không đáp trả nàng. Đem nàng ôm áp thì bị gọi là sắc lang sao? Vậy nếu là. . .vậy thì còn bị gọi là gì nữa, đại sắc lang? Vương sắc lang?
Cả người bị ngựa xốc đến vô lực nàng tựa cả vào lòng ngực rắn chắc kia mấp máy môi hát.
Chàng như sói một dạng, Chàng như sói một dạng
Vì ta cản gió chịu bao song gió thăng trầm
Ta như hoa một dạng, ta như hoa một dạng
Chỉ muốn trong tim chàng , càng yêu càng điên cuồng
Chàng như sói một dạng, Chàng như sói một dạng
Vì ta cản gió chịu bao song gió thăng trầm
Ta như hoa một dạng, ta như hoa một dạng
Chỉ muốn ở bên cạnh chàng, chỉ để chàng thưởng thức.
Lãnh Thiên Hạo im lặng thưởng thức khúc nhạc nàng mang lại trong lòng bỗng ấm áp. Dường như không khí mùa đông khi đó cũng không làm ảnh hướng đến hắn lúc này.
Rất nhanh đã đến được Khởi Hưng thành. Binh lính gác thành hô to: “Vương gia trở về”
Vân Du núp bên trong lớp áo choàng đen chỉ lộ mỗi đỉnh đầu đầy tóc lại trời tối như vậy nên nhìn không rõ sẽ không thấy được.
“Hồi Vương gia Bắc môn đang bị địch tấn công. Hiện tứ Vương gia, Vương quân sư và các vị tướng quân đang chống đỡ” Binh sĩ nào đó cưỡi ngựa chạy bên cạnh nói.
Lãnh Thiên Hạo nhất thời quên mất Vân Du ở trong lòng mình liền thúc ngựa chạy ra Bắc môn. Ngựa càng đến gần Bắc môn âm thanh hỗn loạn càng lớn. Hắn lao vào giữa rút trường kiếm bên hông ra liên tục chém.
Vân Du cứng cả người ngồi im lặng không dám động đậy. Bên ngoài ồn ào, nàng ẩn mình sau chiếc áo choàng lắng nghe tiếng động, mắt nhìn qua khe hở quan sát bên ngoài. Tiếng binh khí chạm vào nhau rất chói tai, mỗi tiếng chém của Lãnh Thiên Hạo đều có máu bắn tung tóe.
Bất quá những chuyện như thế này nàng đã sớm không còn sợ nữa. Bởi vì nàng phát hiện ra sinh hài tử vẫn đáng sợ hơn. Nhớ đến là da gà lại lớp vài lớp trên người khiến nàng khẽ rùng mình.
Lãnh Thiên Hạo giật mình nhớ lại nàng đang ngủ liền lên tiếng khẽ nhắc nhở: “Du Du, đừng động.” Thật đáng chết, hắn lại quên mất nàng còn theo bên mình.
Vân Du không trả lời chỉ đưa tay rút Nguyệt Nha bên thắt lưng hướng trước phóng đến. Nguyệt Nha và mũi tên nhanh chóng chạm vào nhau làm mũi tên rơi xuống rồi trở về bên tay nàng.
Binh sĩ thấy được liền hô to: “Là Vương phi.”
Bọn họ đã vô số lần thấy vật thể lạ bằng gỗ đó được treo trên thắt lưng của tiểu Vương phi. Biết là do Vương gia tặng nhưng không biết có công dụng gì. Hiện nhìn thấy vật đương nhiên biết nàng đến rồi.
Lãnh Thiên Hạo hô to: “Không được mất tập trung.” Bản thân hắn đã từng thấy qua công dụng của Nguyệt Nha nên một chút ngạc nhiên cũng không có.
Tướng địch thấy bất lợi liền lao đến nơi Nguyệt Nha trở về. Vân Du lại dùng Nguyệt Nha hướng chân ngựa phóng đến làm tên đó ngã ngựa.
Man di không như Bắc Bình quốc chỉ có ngựa. Bọn họ còn có phiêu kỵ và cung thủ nhưng lại rất ít ngựa. Vân Du dùng Nguyệt Nha hạ cung trong tay của đám cung thủ phần còn lại để binh tướng lo. Nàng mệt mỏi liền ngủ mất.
Đến khi tỉnh lại đã là giữa trưa, ôm cái bụng đang đánh trống liên hồi nàng bước ra khỏi sương phòng. Đây là một viện nào đó bên trong cây cỏ đều như vừa phục hồi vậy. Có một cái hồ cá bất quá bên trong nước còn không có làm sao có cá đây. Chẳng hiểu đây là nơi nào nữa.
Ngoài cửa viện nàng nghe có tiếng binh sĩ liền nhấc chân ra ngoài hỏi đường đến phòng bếp.
Vừa thấy bóng nàng bọn họ liền nhe răng cười: “Vương phi hảo.”
Trong mắt của bọn họ đầy vẻ ngạc nhiên. Nếu không phải chính mắt thấy nàng bước ra từ viện cũng không tin đây là tiểu Vương phi của bọn họ a. Nàng thay đổi quá nhiều rồi.
Vân Du chưa kịp nói gì Lãnh Thiên Hạo đã từ đằng sau bước đến ôm lấy eo nhỏ của nàng, hơi khom người hỏi: “Nàng tỉnh rồi. Ngủ ngon không?”
Đám binh sĩ hành lễ với Lãnh Thiên Hạo xong thì cúi đầu không dám ngẩng mặt lên. Vương gia lúc trước rất hay đem tiểu Vương phi ôm ấp chốn đông người. Hiện tiểu Vương phi đã trưởng thành cũng không bỏ được thói quen này.
Vân Du sinh khí liền quát: “Lãnh Thiên Hạo, ngươi mau buông ta ra.” Vì sao lúc nào cũng phải ám muội không rõ ràng thế này?
Lãnh Thiên Hạo bế nàng đặt lên tay hắn. Hiện nàng cao lớn không ít hắn phải dùng hai tay mới đỡ được nàng: “Giữ chặt ta, không sẽ ngã đấy.”
Vân Du hết cách đành giữ chặt hai vai hắn hắn. Lưng nàng cũng không được tay hắn giữ như trước nữa. Nàng có cảm giác như ngồi không vững gió thổi mạnh nhất định ngã xuống.
Ngực của nàng hiện đã bằng với mặt hắn rồi. Nghĩ nghĩ không ổn nàng rời một tay ra khỏi vai hắn để giữ khoảng cách an toàn giữa ngực nàng và mặt hắn.
“Nàng đang làm gì?” Hắn thấy hành động khó hiểu của nàng liền hỏi.
Vân Du hung hăng nói: “Đề phòng sắc lang.”
Hắn bật cười to rồi rất nhanh chuyển từ tư thế bế đứng dang bế ngang. Vân Du một phen hốt hoảng liền ôm chặt cổ hắn.
Tên khốn kiếp này không biết nói trước với nàng sao, cứ tự tung tự tác khiến tim nàng suýt nữa rơi cả ra ngoài rồi. Lại còn cười to như thế là có ý gì? Thấy nàng như vậy hắn rất vui?
“Ta vẫn chưa từng làm gì nàng sao lại gọi ta là sắc lang?” Cười xong hắn lại hỏi.
Vân Du giận dỗi nói: “Ngươi suốt ngày đem ta ôm ấp còn dám mở miệng bảo không làm gì?” Đúng là ngụy biện mà.
Nhìn tiểu nương tử của mình sinh khí đáng yêu như vậy hắn liền hôn vài cái lên gò má phiếm hồng của nàng.
Nàng đưa tay lên lau sạch sẽ rồi trừng mắt lườm cháy mặt hắn. Vừa đến cũng chẳng biết đường thôi thì để hắn đưa nàng đi vậy. Phủ gì mà rộng như vậy, đi nãy giờ vẫn chưa đến sao? Nàng lên tiếng thúc giục: “Sắp đến chưa?” Nàng sắp đói chết rồi.
“Vẫn chưa, nàng chờ thêm một chút.” Hắn trả lời chân cũng bước nhanh hơn.
“Do ngươi đi chậm đấy.” Thật ra không phải hắn đi chậm mà do nàng muốn mau chóng đến đó nên cảm thấy đường đến đó dài ra thôi.
Lãnh Thiên Hạo cười khổ, há mồm cắn nhẹ vào gò má của Vân Du một cái rồi lại bật cười to khi thấy nàng sinh khí lườm mình. Đã lâu không được thoải mái như vậy rồi.
Lát sau cũng đến, bên trong phòng ăn sáu nam nhân và một tiểu hài tử đứng xếp hàng bên trong hơi cúi người. Trong đó có một người lại đứng thẳng thắt lưng trên mặt mang tiếu ý.
Bọn họ nhìn Vân Du không chớp mắt, miệng cũng không khép lại được. Hôm qua Lãnh Thiên Hạo bế nàng vào phủ, mặt nàng bị áo choàng che khuất một phần nên không thấy rõ. Nếu không phải đôi mắt to kia và thấy Lãnh Thiên hạo bế nàng thì đánh chết họ cũng không tin người này là tiểu Vương phi đâu. Nàng hiện trắng hơn trước rất nhiều, lại mỹ mạo hơn nữa.
Lãnh Thiên Hạo đặt nàng xuống ghế rồi nói: “Tại sao tứ…”
Không để hắn nói hết câu thì nam nhân đầu đội ngọc quan đã nói trước: “Vương gia, người để Vương phi đoán đi.”
Lãnh Thiên Hạo mỉm cười nhìn tiểu nương tử của mình. Nàng không nhớ hắn e cũng không nhớ được bọn đâu. Hắn muốn biết nàng sẽ làm gì.
Vân Du thập phần hận cái trí nhớ tệ hại của nàng. Thứ gì nàng cũng nhớ trừ mặt người ra. Hiện vui rồi họ muốn chỉnh nàng, muốn ra oai phủ đầu đây mà. Nhìn bộ dạng cười xấu xa của bọn họ nàng chỉ muốn mang từng tên lột sạch sẽ mang xuống phố diễu hành thôi.
Nàng quay sang nắm tay Lãnh Thiên Hạo làm nũng: “Vương gia phu quân. . .”
Câu còn chưa dứt đã bị một tên đầu đội kim quan chặn lại: “Vương gia tuyệt đối không được giúp Vương phi, phải để nàng đích thân đoán.” Ánh mắt của hắn nhìn nàng lóe lên vài tia trêu ghẹo, giọng nói cắn chặt như thế đùa nàng rất vui.
Lãnh Thiên Hạo nghe nàng gọi hắn như vậy liền vui vẻ vài trận. Âm thanh êm tai đã lâu rồi hắn không được nghe. Trừ làm nũng muốn nhờ vả ra thì nàng sẽ không bao giờ gọi hắn như vậy.
Vân Du thẹn quá hóa giận quay sang quát: “Bổn phi khi nào cần Lãnh Thiên Hạo giúp đỡ. Bổn phi có thể tự mình đoán ra từng người các ngươi.”
Lúc nãy nàng có nghe binh sĩ nói trong quân doanh có Lãnh Thiên Hề và Lãnh Thiên Huyền đến nữa nên mới rắc rối thế này. Nam nhân ở khoảng hai mươi, ba mươi lăm cũng không khác nhau là mấy rất khó đoán a. Nếu chỉ có Tiêu Tử, Vương Doãn, Ngô Trọng Kỳ thì dễ rồi. Không thì bọn họ ngồi xuống bàn nàng liền đoán ra được. Đáng ghét nhất là không ai trong số bọn họ có ý định ngồi a.
Người không khom người nhất định là Lãnh Thiên Hề. Hồ Điệp là nữ lại đang bế hài tử liền dễ nhận ra nhất. Nàng chậm rãi bước đến ôm nhẹ lấy Hồ Điệp:
“Điệp tỷ tỷ có nhớ muội không?”
Hồ Điệp mỉm cười: “Vương phi trưởng thành không ít. Suýt chút nữa là ta không nhận ra rồi.” Nàng cũng không lạ khi tiểu Vương phi điểm tên bản thân trước. Năm năm trước chẳng phải một mắt nhìn cũng phát hiện ra nàng sao.
“Điệp tỷ tỷ lại không thay đổi a, vẫn xinh đẹp như trước” Nàng buông Hồ Điệp ra rồi lùi lại một bước.
Hồ Điệp nói với nàng: “Vương phi, đây là hài tử của ta. Tiểu Vũ gọi Vương phi đi.”
Tiêu Vũ chớp mắt nhìn nàng rồi cười toe toét: “Vương phi!”
Hắn hiện hơn hai tuổi rồi nhưng nói giỏi hơn Liễu Thu Huệ lúc trước a. Nhìn đôi má mũm mĩm ửng đỏ nàng liền đưa tay véo lấy: “Thật đáng yêu!”
Nàng cũng không quên nói: “Lão Tiêu hài tử nhà người sắp khóc rồi này.”
Tiêu Tử là người thẳng thắng nên không nghĩ tiểu Vương phi lừa mình liền khẽ nhấc chân nhưng bị người bên cạnh giữ lại. Thấy Vân Du nhếch môi cười gian xảo hắn liền nói: “Vương phi, lâu rồi không gặp”
Vân Du bước đến nhìn thẳng mặt hắn: “Để lừa bổn phi lão Tiêu không ngại dịch dung nha.” Cả chiêu này cũng dám mang ra dùng với nàng sao?
Hắn đưa tay lên gãi đầu cười ngượng rồi gỡ mặt nạ ra. Tiểu Vương phi cư nhiên còn biết cả dịch dung nữa. Ở Hàng Châu xem ra học được không ít thứ nha.
Nàng tiếp tục nhìn người kế bên hắn: “Lão Ngô vẫn khỏe chứ?”
Ngô Trọng Kỳ cười đếp híp mắt nhìn tiểu Vương phi nghiêm túc cứ như tra hỏi tội phạm vậy: “Nhờ hồng phúc của Vương gia, Vương phi, ta vẫn khỏe.”
Vân Du bước sang bên cạnh hằng hộc nói: “Tiểu Huyền Huyền to gan cư nhiên dám lừa gạt bổn phi.”
Lãnh Thiên Huyền tức đến đỏ mặt cáo trạng: “Bọn họ cũng có phần tại sao ngươi chỉ mắng một mình ta?”
“Bọn họ có lừa bổn phi nhà có tám phòng thiếp sao?” Vân Du khép hờ mắt nhìn hắn. Món nợ này nàng vẫn chưa có cùng hắn tính đâu.
Lãnh Thiên Huyền nuốt nước bọt nói: “Có phải là ngũ hoàng huynh nói không?” Chưa gì hắn đã một mực khẳng định là do Lãnh Thiên Hàn nói với Vân Du. Lãnh Thiên Hạo ngồi một bên kịch liệt ho khan vài tiếng chữa ngượng.
Vân Du tựa tiếu phi tiếu không nhìn hắn nói: “Ta nhất định mang chuyện này nói với thất Vương phi.” Ai cũng không thể ngăn cản đâu.
Lãnh Thiên Huyền hốt hoảng ngăn cản: “Đừng nói cùng nàng, nàng hung dữ lắm. Nếu nàng hiểu nhầm ta nhất định chết chắc.”
Lãnh Thiên Hề cùng Lãnh Thiên Hạo che miệng cười. Lãnh Thiên Huyền đúng là ngây thơ, Vân Du chỉ vừa hù dọa liền khai ra tất tần tật. Nhưng mà, nếu nàng thực sự nói ra chuyện này không cần biết có thật hay không Lãnh Thiên Huyền nhất định bị mang ra xử trí trước rồi mới có cơ hội minh oan.
Vân Du lại bước tiếp sang người kế bên ngẩng mặt cười ngọt ngào: “Vương gia ca ca nhất định giúp muội nhớ kỹ nhé. Tiểu Huyền Huyền dám bảo thất Vương phi hiền lương thục đức nhà chúng ta hung dữ.”
Lãnh Thiên Hề miệng thoáng ý cười hiền từ nhìn nàng: “Du Du vẫn còn nhớ ta.” Tuy cùng Lãnh Thiên Huyền không có giao tình gì nhưng hại người vẫn là không tốt nha.
“Muội làm sao quên Vương gia ca ca được. Nếu không nhờ Vương gia ca ca e là hôm đó muội đại khai sát giới rồi.” Vân Du lắc đầu điềm đạm nói.
Lãnh Thiên Hề mỉm cười, hắn đương nhiên hiểu bốn từ nàng vừa nói là dành cho đối tượng nào. Hôm đó hắn cũng không muốn giúp chỉ là Hà Thủy Liên lên tiếng không lý nào hắn ngồi yên.
Nàng nhìn nam tử cuối cùng: “Lão Vương trêu chọc bổn phi có vui không?”
Vương Doãn dùng tay sờ cằm nói: “Không ngờ Vương phi lại nhớ hết như vậy. Chỉ là Chúng ta không nhận ra Vương phi nên nghĩ Vương phi hẳn cũng vậy nên mới bày ra trò này.” Thật không ngờ tiểu Vương phi cái gì cũng nhớ.
Vân Du vô cùng đắc ý, chiếc mũi tẹt cũng cao lên không ít: “Đây là đương nhiên, các ngươi cho là trí nhớ của bổn phi tệ như các ngươi.”
Lãnh Thiên Hạo đương nhiên biết tiểu nương tử nhà mình là nói dối, chỉ là cũng không vạch trần nàng mà ngồi một bên nhìn đám nam nhân kia đỏ mặt vì ngượng. Là còn cộng thêm gương mặt vô cùng bất ngờ của hai huynh đệ nhà mình nữa. Bọn họ sẽ không hiểu được nàng như hắn đâu. Hắn bị chỉnh thê thảm nên có không ít kinh nghiệm rồi.
Hồ Điệp lại nói: “Vương phi trắng hơn trước rất nhiều a. Lúc trước người ở quân doanh da đen không nên mọi người nhất thời quên mất da người vốn dĩ là trắng.”
Vân Du thản nhiên nói: “Ta ở Hàng Châu bị ngũ ca cấm túc trong viện không được ra ngoài nên dĩ nhiên là trắng rồi.” Nếu không như vậy sợ nhan sắc của nàng cũng sớm theo gió bay đi rồi.
Lãnh Thiên Hạo lập tức thu nụ cười, kinh hô: “Nàng sao lại bị cấm túc?” Tại sao ngũ ca không kể hắn nghe chuyện này? Nàng ở đó lại phá phách cái gì?
Vân Du bước đến tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống chống tay lên bàn nói: “Ta cùng ngũ tẩu đến thanh lâu xem thử bị ngũ ca bắt được liền kéo về phủ cấm túc.” Chuyện này tuy không tốt đẹp gì chỉ là giấu diếm mãi không tốt, vậy thì kể ra thôi.
Đám nam nhân trong phòng bật cười rầm rộ. Lãnh Thiên Hạo chau mày không vui nói: “Nàng đến thanh lâu làm gì?” Hắn cũng không quên đứng dậy bước đến ngồi bên nàng.
“Xem xem bên trong có gì, ở đó luôn tấp nập người ra vào nên hiếu kỳ thế thôi.” Nàng ngây thơ trả lời. Chẳng phải người ta thường bảo đến cổ đại phải nhất định đến ba nơi: Thanh lâu, đỗ phường, hoàng cung sao? Nàng là học hỏi tiền bối thôi.
Đám nam nhân kia mỗi người một câu hướng nàng hỏi tới:
“Vương phi nhà chúng ta thật to gan. Cư nhiên mang cả ngũ Vương phi cùng mình đến thanh lâu xem thử” Bọn họ thập phần khẳng định đây là chủ ý của tiểu Vương phi. Bởi không có bất kỳ nữ nhân nào có suy nghĩ kỳ quái như nàng đâu.
“Vương phi, nơi đó không thích hợp với người đâu.”
“Vương phi hẳn là tìm mỹ nhân rồi” Bọn hắn còn nhớ chuyện nàng truy tìm Hồ Điệp năm đó.
Lãnh Thiên Hề điềm đạm bước đến nói: “Ta thật không hiểu muội cùng ngũ đệ muội đến đó làm gì?” Thành lâu có gì mà hay ho để một nữ nhân đến chứ.
Vân Du trêu hắn: “Muội cùng ngũ tẫu tìm mỹ nhân.” Lãnh Thiên Hề có như Lãnh Thiên Hàn không nhỉ?
“Trong đó không có mỹ nhân đâu. Sau này muội đừng đến đó nữa, nơi đó không dành cho nữ nhân đâu.” Lãnh Thiên Hạo không bảo được nàng thì để hắn giúp vậy. Trong lòng hắn Vân Du luôn dễ bảo.
Vân Du thấy hắn ngây ngô không biết gì cho rằng hắn ở Tử Hoàng cung đã lâu nên thông tin không được nhanh nhạy liền giải thích: “Do tứ ca không biết thôi. Ở Hàng Châu thanh lâu dành cho cả nam nhân lẫn nữ nhân a. Bên trong có rất nhiều soái ca. Muội…….”
Mặt Lãnh Thiên Hạo lúc này đen không thể đen hơn liền gắp một miếng thịt heo cho vào miệng nàng: “Nàng nghe lời tứ ca đi. Chỗ đó có gì hay mà vào xem.” Bản thân hắn còn chưa từng nhìn đến một mắt đừng nói là vào trong đó.
Vân Du nhai miếng thịt chẫm rãi nuối xuống bụng rồi nói: “Không cùng các ngươi chơi nữa, bổn phi dùng cơm.” Nàng cũng không tính đến đó nữa, đúng thật là không có gì hay ho.
Mọi người lần lượt ngồi vào chỗ. Vân Du cầm đũa mà không biết nên ăn món nào tốt. Bên trên bàn toàn gà vịt chỉ có mỗi một đĩa thịt heo và hai đĩa rau củ.
Lãnh Thiên Hạo gấp một miếng thịt gà cho vào chén của nàng. Vân Du nhíu mày liền đổi chén với hắn: “Ngươi ăn đi ta không ăn” Tuy đã qua một năm rồi nhưng nàng vẫn còn chưa muốn ăn gà vịt. Rồi nàng nhích ghế qua bên Hồ Điệp cách xa hắn.
Tâm của Lãnh Thiên Hạo liền trầm xuống nhìn nàng rồi cũng nhích ghế sang bên cạnh nàng nói: “Du Du, chỉ toàn ăn rau không tốt đâu” Có lẽ nàng ở Hàng Châu ăn ngọc thực quen rồi đến đây liền chưa thể thích nghi được.
“Ai bảo với ngươi ăn rau không tốt, ta đây là thích ăn rau” Nàng quát xong lại gắp rau bỏ vào miệng nhai cho hắn xem như cách Lãnh Thiên Minh đối xử với Dung phi.
Mọi người lại kinh hỉ một phen. Lúc nãy chẳng phải còn rất tốt sao? Sao giờ nàng lại sinh khí với Lãnh Thiên Hạo. Tâm tính của nữ nhân đứng là như kim dưới đáy biển mà. Thế là Lãnh Thiên Hề nhích ghế sang bên Lãnh Thiên Hạo. Lãnh Thiên Huyền Lại nhích ghế ngồi bên Lãnh Thiên Hề. Cứ vậy cứ như mọi người đổi chỗ thôi.
Bọn họ luôn miệng hỏi tiểu Vương phi về những chuyện ở Hàng Châu. Vân Du trưng ra vẻ mặt “Ta là vạn sự thông” kể cho bọn hắn nghe những cảnh đẹp, món ngon ở Hàng Châu.
Lãnh Thiên Hạo chung thủy ngồi nghe. Hắn biết giờ hắn nói gì nàng cũng không thích nên tốt nhất vẫn là không nên nói.
Đến tối Vân Du đang chọn y phục để sáng mai thay liền thấy Lãnh Thiên Hạo mở cửa bước vào cởi áo liền vứt hết chạy như bay lên giường. Nàng nằm hình chữ đại cao giọng bá đạo nói:
“Giường là của ta, phòng của ta, ngươi đến phòng khác ngủ đi.”
Lãnh Thiên Hạo ngồi lên chỗ trong trên giường cởi hài: “Nàng bảo ta đi đâu ngủ?”
Nơi đây là đồ thành nên không còn người sinh sống. Khi chiếm được thành Lãnh Thiên Hạo cho binh sĩ tự chọn nơi ở. Hắn chọn phủ này. Bên trong phủ ngoài hắn còn có Lãnh Thiên Hề, Lãnh Thiên Huyền, Ngô Trọng Kỳ, Tiêu Tử, Hồ Điệp, Vương Doãn và một số binh sĩ khác nữa.
Bên trong phòng chiếc ghế quý phi cũng bị gãy, đồ trưng bày cũng không có đến một món. Bàn trang điểm cũng thủng vài lỗ, gương đồng nứt nhiều mảnh. Ngay cả chiếc giường Vân Du đang nằm cũng sức mẻ không ít nhưng miễn cưỡng vẫn có thể dùng được. Tóm lại là không có thứ nào vẹn toàn cả.
Hắn cởi hài xong liền xoay người nhìn nàng không nói. Nhìn vào mắt hắn làm Vân Du cảm thấy rất kỳ lại liền ngồi bật dậy: “Làm sao ta biết được.” Đã lâu nàng vẫn luôn ngủ một mình, hiện tự nhiên lại có nam nhân trong phòng lại ngủ cùng thế này liền có chút không quen.
Lãnh Thiên Hạo đem gối từ bên trái đặt sang bên phải rồi ôm lấy eo nhỏ của nàng kéo xuống nằm cạnh mình: “Đêm khuya rồi, nàng mau ngủ đi.”
Vân Du cực lực giãy giụa miệng không ngừng mắng chữi: “Lãnh Thiên Hạo ngươi muốn ngủ thì ngủ một mình đi, việc gì phải kéo ta cùng ngươi ngủ.”
Lãnh Thiên Hạo nhắm mắt không trả lời, Vân Du sinh khí còn cắn vào bả vai hắn nữa. Hắn càng ôm lấy nàng chặt hơn, mặt cũng không có biểu tình như thể nàng chỉ vừa hôn hắn thôi. Vùng vẫy thêm chút nữa cũng không thoát được. Tuy nàng có thể ngồi dậy được nhưng tay hắn đặt trên eo nàng vẫn còn chưa thể lấy xuống, càng không thể nhích người đi đâu được.
Vân Du hằng hộc, mắt nàng vô tình thấy vết máu đỏ tươi dính trên trung y màu trắng tinh của hắn. Nàng cắn cũng không mạnh làm sao chảy máu được. Vả lại nàng cắn ở bả vai không cắn bắp tay a.
“Lãnh Thiên Hạo, ngươi chảy máu rồi.”
Hắn chậm rãi mở mắt ngồi dậy. Hèn gì hắn lại cảm thấy đau, hóa ra do vết thương rách ra. Hắn rời giường bước đến bàn trang điểm từ từ tháo trung y.
Vân Du cũng chạy đến hỏi: “Ngươi bị thương lúc nào?”
Hắn bị thương nên lúc nãy mới đổi đầu để ngủ. Hắn là không muốn nàng phải nằm bên ngoài.
Sợ nàng lo lắng nên hắn đáp: “Không biết nữa.” Thực ra hắn bị thương vào đêm hôm qua lúc cùng man di giao chiến.
“Bị thương lúc nào cũng không biết nữa.” Có lẽ da dày quá nên không biết đau nữa rồi. Vân Du thầm mỉa mai hắn một phen rồi cao giọng nói: “Ta biết rồi, là hôm qua đúng không?”
Thấy hắn không trả lời nàng lại nói: “Bản thân không mặc giáp mà dám chạy ra đó giết giặt. Ngươi nghĩ mình là chiến thần sao?”
Lãnh Thiên hạo khẽ cười cũng không trả lời. Nếu hắn là chiến thần sẽ không bị thương rồi.
Nàng lại nói: “Có cần ta đi gọi Điệp tỷ tỷ không?”
“Không cần. Hồ Điệp đang phải đỗ tiểu Vũ đừng làm phiền nàng.” Hắn lấy một lọ thuốc đổ bột màu trắng vào rồi mặc lại áo rồi bế Vân Du lên giường.
Biết hắn bị thương Vân Du cũng không động đậy nữa. Nhớ đến gì đó nàng liền hỏi: “Lúc Hồ Điệp sinh tiểu Vũ hẳn các ngươi cũng phải khổ sở lắm phải không?”
“Một chút thôi.” Hắn nhàn nhạn trả lời: “Tiểu Vũ rất ngoan không quấy phá.”
Vân Du lại kể hắn nghe Lãnh Tử Hàm chào đời cả ngũ vương phủ bị lật tung. Lãnh Thiên Hàn không thể ngủ mắt y như gấu mèo rất buồn cười.
Lãnh Thiên Hạo khẽ cười cũng phụ họa thêm vài câu, động tác vẫn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường rồi nằm xuống bên nàng.
“Ngươi bỏ tay ra” Nàng đánh lên cái móng heo đang đặt lên eo của mình.
“Ta đau, nàng đừng động.” Hắn lại mang vết thương ra làm bình phong như bốn năm trước.
Vân Du một bụng nộ khí quay sang nói: “Ngươi thật là đồng luyến sao?”
Hắn khẽ cười cắn nhẹ lên chóp mũi của nàng: “Ngũ ca nói với ta đã giúp nàng làm lễ cập kê rồi.” Ý hắn là nàng đã trưởng thành rồi làm sao có thể gọi là đồng luyến được.
Vân Du bĩu môi hừ một cái rồi xoay người không nói gì nữa. Xin trân trọng thông báo cho ngươi biết ta đây vẫn chưa có nguyệt sự đâu. Chưa gì đã mang nàng xem là trưởng thành mà đối đãi rồi. Cũng may là nàng chưa có trưởng thành đấy.
Lãnh Thiên Hạo miệng mang ý cười ôm chặt tiểu nương tử vào lòng. Ba năm rồi hôm nay hắn mới có thể an giấc.