Mỗi ngày nghỉ ngơi hai lần như lúc Vân Du đến quân doanh vậy. Thời tiết cũng không mưa, không nắng to.
Ròng rã hơn chục ngày, đi qua nhiều trấn nhỏ, nhiều thôn làng cũng đến được Bảo Lạc thành. Đồ của Lãnh Thiên Hạo mang theo cũng tặng bớt cho bá tánh để binh sĩ đỡ phải cực khổ.
Lãnh Thiên Hạo cho người dựng trại ở gần Bắc môn của Bảo Lạc thành. Hắn phân phó cho người vào trong thành mua xe ngựa và một ít đồ dùng cần thiết.
Đám phụ nhân kia quyết định ở lại Bảo Lạc thành nên hướng Vân Du và Lãnh Thiên Hạo cáo từ.
Dùng bữa chiều xong nàng chạy ra nghe binh sĩ nói chuyện bát quái. Thì ra hôm này là thất tịch nên trong thành rất náo nhiệt.
Tiêu Tử, Hồ Điệp lấy cớ mua đồ nên đã vào thành xem náo nhiệt, tiện thể cùng đi dạo.
Lệ Chi và Ưng Đại Vệ cũng muốn đi nhưng lại lo lắng không ai bồi tiểu Vương phi. Vân Du không muốn làm bóng đèn nên bảo họ mặc nàng.
Nàng cao hứng liền chạy tìm Lãnh Thiên Hạo cùng mình qua thất tịch. Kiếp trước cứ đến thất tịch nàng lại chạy ra đường bán nến thơm và xà phòng. Ngày đó là ngày thu bạc nhiều nhất trong năm nên nàng chưa bao giờ qua thất tịch. Năm nay nhất quyết phải qua thất tịch cho bằng được.
Tìm hết cũng chẳng thấy bóng dáng của hắn đâu. Tên khốn này những lúc nàng cần chẳng bao giờ xuất hiện. Thất tịch không cùng lão bà của mình qua mà còn chạy đi đâu thế không biết.
Nàng xốc lại tinh thần không để bị hắn làm ảnh hưởng. Nàng lấy hà bao nhỏ Lệ Chi thêu treo trên thắt lưng rồi chạy ra ngoài. Lúc chạy đi cũng không gặp binh sĩ nên cũng không chào hỏi hay hứa hẹn mua quà gì.
Từ quân doanh đến Bắc môn không xa cũng không gần. Ở hiện đại nàng thường mang theo giày cao gót đi dạo quanh trung tâm thương mại. Cứ có thời gian nàng lại lấy tiền để dành đi làm đẹp, xem phim rồi mua sắm thoải thích.
Có lúc nàng còn đi giao hàng cho khách trên chung cư. Tháng máy hư lại phải thả bộ bằng thang máy, mồ hôi tuôn ra như tắm vẫn phải cười với khách. Hiện ở đây mang giày vải, đế bằng nữa nên loại chuyện này tuyệt đối không thể làm khó được nàng.
Càng đến gần Bắc môn không khí càng náo nhiệt. Bên trong thành treo đầy lồng đèn đủ màu sắc, kích cỡ. Nam thanh nữ tú váy váy áo áo cười nói rất vui vẻ.
Vân Du nương theo dòng người dạo bước. Hai bên đường có rất nhiều hàng quán bán mặt nạ, trâm cài, yên chi, khăn thêu.....Bước chân lên cầu có hai dãy lồng đền bên dưới còn treo câu đố hoặc câu đối cho tình lữ thi thố với nhau. Bất quá, quá cao so với nàng nên nàng cũng không hứng thú.
Dạo bộ một hồi mệt mỏi nàng bước vào quán trà gần đó, chọn cho mình một chỗ ngồi ở ban công ngắm dòng người qua lại. Nàng mạnh tay chi bạc để đạt được mục đích của bản thân.
Tiểu nhị làm việc rất có hiệu quả, rất nhanh đã có chỗ ngồi tốt. Đã vậy thái độ cũng tốt hơn lúc nàng vừa bước vào. Nàng gọi một ấm trà rồi ngồi cắn hạt dưa.
Bỗng ở bên dưới có người cao giọng đọc thơ:
Hồng y má phấn tiểu cô nương
Thất tịch cô đơn ẩm trà buồn
....
****Tác giả không biết làm thơ đường luật. Bạn nào biết giúp tác giả nhé. Tác giả hoan nghênh.****
Vân Du nghiến răng nghiến lợi trừng to mắt nhìn tên lắm chuyện vừa đọc thơ kia. Hắn chẳng phải là đang nói nàng sao. Hôm nay nàng vận cả thân hồng sắc cơ mà.
Nàng uống trà một mình liên quan gì đến hắn mà mang ra làm thơ. Nàng uống trà một mình thì cản trở trái đất quay sao? Ngăn cản hắn thở sao? Không lẽ giờ nàng lấy Nguyệt Nha ra đánh hắn một trận. Nghĩ lại bản thân đi một mình không nên gây sự chú ý.
Nàng uống cạn ly trà trong tay nuốt luôn cả cơn giận vào bụng. Nàng không nên vì một người không quen mà sinh khí.
Nam tử đó không thấy nàng phản ứng liền nảy sinh ý định tò mò thế là bước vào quán trà lên tầng hai. Hắn không ngờ nàng lại là một tiểu oa nhi. Không biết điều gì đó làm hắn bước đến cùng nàng trò chuyện.
"Tiểu cô nương, tại hạ thất lễ rồi" Hắn nho nhã cầm chiết phiến, ôm quyền hướng nàng nói.
Nàng quay qua nhìn nam tử vừa nói chuyện. Nam tử đầu đội ngọc quan, một thân bạch y trông bộ dáng rất phong lưu. Hắn cũng bằng nàng ở hiện đại đi, mười tám tuổi a.
Bất quá phu quân nàng còn hơn hắn gấp ngàn lần. Nàng mới không bị tên yêu nghiệt này mê hoặc đâu.
"Vị công tử này là........" Nàng nhíu mày hỏi. Hắn đã đến đây rồi nàng cũng không khách khí nữa. Nhìn cũng biết là nhà có tiền, nàng nhất định vét sạch của hắn.
"Tại Hạ họ Lý tên độc một chữ Huyền" Hắn nho nhã giải đáp thắc mắc cho nàng: "Không biết cô nương cao danh quý tánh?"
"Ngươi gọi ta là Du Du liền được" Nàng không muốn tiết lộ quá nhiều thứ về bản thân. Nhất là với người lại có lẽ cả đời chỉ gặp có một lần này: "Nếu Lý công tử không ngại có thể cùng ta ngồi"
Hắn hướng nàng mỉm cười: "Nếu Du Du đã mới ta cũng không khách sáo nữa" Dứt lời hắn cũng ngồi xuống.
Hắn tò mò hỏi: "Du Du sao lại ngồi đây một mình?" Tiểu oa nhi như nàng sao lại ngồi đây vào đêm thất tịch. Đáng lý phải ở khuê phòng mới phải.
"Ta đang đợi ca ca a" Nàng nói dối không hề đỏ mặt, mắt cũng mở to không hề chớp: "Ca ca đi đâu đó lát sẽ đến đón ta"
Lý Huyền gật gù tin tưởng câu chuyện thêu dệt phi lý của nàng. Có ca ca nào dám để muội muội một mình ngồi đây không có nha hoàn bên cạnh chứ.
"Lý công tử không phải cũng một mình sao?" Nàng rót tách trà mời hắn. Nhìn hắn nàng cứ nghĩ hắn sẽ lưu luyến bụi hoa tay ôm vai cô nương.
Hắn mỉm cười lộ ra bộ dáng phong hoa tuyết nguyệt. Nếu các cô nương thấy nhất định sẽ mất không ít máu nhưng nàng lại khác a. Phu quân nàng so ra còn soái hơn hắn lại là Vương gia quyền thế, nàng mới không thèm hắn đâu.
"Ta nhàn rỗi nên dạo bộ thôi" Hắn nhận lấy tách trà: "Ta gọi muội là Du Du, muội cùng nên gọi ta là Huyền ca ca"
Vân Du nghiên đầu gợi ý, ánh mắt thập phần xảo quyệt: "Gọi tiểu Huyền Huyền nghe hay hơn a" Ai bảo ngươi dám mang ta ra làm thơ.
"Không được gọi như thế" Mặt Lý Huyền đen lại một nửa: "Muội còn nhỏ hơn ta làm sao có thể gọi như thế được" Hắn đường đường là nam tử hán thế mà nàng lại gọi hắn như nữ nhân như thế làm sao mà được.
"Thế sau này ta sẽ gọi tiểu Huyền Huyền" Vân Du vỗ tay cười nói. Tức cho hắn chết luôn: "Đa tạ tiểu Huyền Huyền thành toàn"
Lý Huyền ngơ ngác, hắn khi nào đáp ứng nàng đâu. Hắn vừa định mở miệng thì nàng đã nói trước: "Tiểu Huyền Huyền không cùng tình nhân qua thất tịch mà lại một mình như thế này sao?"
Hắn ho khan chữa ngượng vài tiếng: "Ta có thê tử làm sao có tình nhân được"
Hắn chỉ mới mười tám mà có thê tử rồi sao. Sự kinh ngạc của nàng nhanh chóng biến mất. Nàng mười tuổi chẳng phải cũng xuất giá rồi sao. Hắn mười tám tuổi mới có thê tử thật là kém cỏi: "Tiểu Huyền Huyền có thiếp thất?"
Hắn gật đầu. Tiểu oa nhi này thật tò mò. Bất quá hắn cũng muốn cùng nàng chơi đùa. Hắn nhỏ nhất nhà không có muội muội nên thấy nàng cùng hắn thân thiết hắn rất thích a.
"Có bao nhiêu phòng thiếp?" Nàng chòm người sang bên hắn thấp giọng hỏi.
Hắn cũng chòm người sang bên nàng nhỏ giọng nói: "Du Du đoán đi"
"Bốn" "Quá ít"
"Mười ba" "Quá nhiều"
"Bảy"
Lý Huyền nhàn nhạt uống trà không để ý đến tiểu oa nhi trước. Thái độ của hắn nói cho nàng biết, nàng đoán sai rồi.
Không lẽ nàng phải đếm hết số ra sao? Vân Du ngồi xuống buồn bực nói: "Ta không đoán nữa. Ngươi nói đi"
"Muội gọi ta là Huyền ca ca ta sẽ nói cho muội biết" Hắn lấy chiết phiến ra nhẹ nhàng phe phẩy.
Nàng bĩu môi, mắt ẩn chút thất vọng: "Vậy ta không muốn biết nữa"
Hắn bật cười ha hả. Có một nam tử khác đến bên hắn thì thấm gì đó hắn liền hướng nàng nói có việc phải rời đi. Trước khi rời đi hắn trả bạc phần trà và hứa hẹn nếu có hội gặp lại nhất định nói cho nàng biết.
Nàng cũng chẳng hy vọng gì nhiều đâu. Hắn đi không bao lâu nàng cũng rời đi. Men theo dòng người cao lớn nàng vất vả lắm mới lách được ra ngoài. Vì càng tối càng đông người. Tiểu oa nhi nhỏ người lại thấp bé như nàng căn bản chen không lại bọn họ.
Nàng thả bộ đến một phố lớn nhưng cách xa nơi tổ chức hội. Phố này tuy không quá tối nhưng cũng vắng người.
Bỗng phía trước vang lên nhiều tiếng ồn. Nàng cao hứng cũng chạy đến xem. Không ngờ cảnh trước mặt nàng lại bi đát như vậy.
Nữ nhân ôm chân một nam nhân khóc lóc. Kế bên nàng ta còn có một tiểu hài tử đang ngồi dưới đất khóc. Trong một phủ lớn có nam, có nữ, có già, có trẻ đứng ở đại môn. Có người còn ném hai bọc y phục lên người nàng ta rồi bảo nàng ta cút đi nữa. Có người lại mắng nàng ta không biết sinh nam hài.
Nam nhân đó không những không an ủi mà còn không thương tiếc hạ một chân vào bụng nàng ta rồi mắng nàng ta là tiện nhân. Hắn ôm một nữ nhân khác bước vào phủ, lạnh lùng đống của đại môn mặc cho nàng ta cùng tiểu hài tử kêu gào.
Cổ nhân có câu "Thanh quan nan xử chuyện gia sự" nên nàng cũng chẳng giúp được gì. Nàng bước đến giúp nàng ta nhặt hai bọc y phục.
Nàng ta ôm lấy tiểu hài tử khóc rống. Thấy nàng đem hai bọc y phục đến trước mặt liền lau nước mắt nhận lấy: "Đa tạ"
Nàng thấy mặt của tiểu hài tử đỏ ửng. Là do khóc nhiều hay mang bệnh trong người? Nàng hiếu kỳ liền đưa tay đặt lên đôi má phúng phính kia. Hóa ra là bệnh a.
Nhìn hai bọc y phục đơn giản chắc cũng chẳng có bạc xem đại phu đâu. Nàng đưa tay rút hà bao ở thắt lưng ra đưa nàng ta: "Tẩu tẩu, tiểu hài tử sinh bệnh phải khám đại phu."
Nàng ta không chịu nhận: "Ta làm sao có thể nhận bạc của tiểu thư."
"Ta không cho tẩu, ta là cho tiểu hài tử." Vân Du xót xa nhìn tiểu hài tử khóc không ngừng kia. Hắn là bệnh khó chịu lắm: "Tẩu tẩu không cần nhưng tiểu hài tử cần."
Nàng ta lau nước mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi quỳ xuống cầu xin: "Tiểu thư, phủ của người có cần người không. Chuyện gì ta cũng làm được. Cầu xin người bao dung."
Y phục trên người nàng rất đơn giản, tóc cũng không hề cài trâm cũng chẳng mang trang sức nhưng chất liệu lại là hàng thượng đẳng. Có lẽ vì vậy nàng ta mới cầu xin nàng chăng.
"Tẩu tẩu đưa tiểu hài tử xem bệnh rồi tìm nơi nào tạm qua một đêm. Sáng mai đến Bắc môn đợi ta. Ta sẽ cho tẩu đáp án" Nàng đỡ nàng ta đứng lên.
Nàng ta là nữ nhân lại có tiểu hài tử rất khó có việc làm. Ở cổ đại này thân phận của nữ nhân không được tôn trọng.
Nàng ta dập đầu cảm tạ nàng rồi thất thiếu mang hai bọc y phục, bế tiểu hài tử rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của đôi mẫu nữ đó nàng lại nhớ đến bản thân ở hiện đại. Tiểu hài tử đó đáng thương nhưng làm sao bằng nàng. Ít nhất nó cũng không bị mẫu thân vứt bỏ như nàng.
Ba nàng là một doanh nhân thành đạt, phải nói gia cảnh cũng không kém bất kỳ ai thế mà gia đình cũng ly tán. Mẹ nàng sau khi ly hôn thì bỏ đi mất.
Nhà người ta ly hôn ba mẹ đều giành lấy quyền nuôi con. Còn nàng lại bị đá như trái bóng. Khi tòa tuyên bố giao quyền nuôi con cho ba, kể từ đó ở trong nhà bà nàng xem nàng như không khí, mẹ nàng phủi tay sạch sẽ như không có gì liên quan.
Có nàng hay không cũng không quan trọng. Chẳng ai ngó ngàng, chẳng ai hỏi thăm đến. Nàng là con ruột của họ cơ mà. Sao họ có thể nhẫn tâm đối xử với nàng như vậy.
Nàng ở hiện đại đã chết không biết họ đã đươc báo tin chưa? Cho dù có báo tin họ có quan tâm không? Có rơi giọt nước mắt nào cho nàng không? Hay chỉ một nén hương thấp trên bia mộ cho mọi người xem thôi.
Trên gương mặt nàng lúc này đã sớm giàn giụa nước mắt. Lệ nhạt nhòa che hết cả đường đi. Nàng vừa đi vừa khóc hướng ra Bắc môn.
Nàng đã từng nói với bản thân. Nước mắt là vô dụng, tiền bạc mới là vạn năng. Nàng dằn lòng quên hết mọi thứ buồn tủi, mỗi ngày tươi tắn chăm chỉ học hành, kiếm tiền.
Đi được một đoạn nhỏ cách Bắc môn khoảng hai mươi bước chân nàng đi không nỗi nữa liền gục xuống ven đường ra sức khóc. Nàng khóc cho những uất ức ở hiện đại, khóc cho sự tiếc nuối.
Từ khi xuyên qua, đây là lần đầu nàng khóc thương tâm như vậy. Những lần trước đều là do nàng đau hay lừa Lãnh Thiên Hạo thôi.
Cứ như vậy Bắc môn là phân cách tuyến ngăn sự vui vẻ xa hoa đầy ấp tiếng cười của đêm thất tịch và màn đêm tối tăm đầy tiếng khóc của Vân Du.