Mai cô đánh thức Linh Chiểu và Trám Bích, vừa mở mắt hai người đã ho sặc sụa vì làn khói dày đặc.
Biết Phù Vy dùng thuốc an thần nên ngủ rất say, hai nô tì thầm than hỏng rồi và lao về phía phòng của Phù Vy.
Căn phòng tối om vì khói dày bao phủ, hoàn toàn không nhìn thấy gì bên trong. Trám Bích và Linh Chiểu mò mẫm lao đến giường, nương theo ánh trăng mờ ảo, quả nhiên họ trông thấy Phù Vy vẫn đang ngủ say, còn cô gia thì không nằm trên giường, chẳng thấy bóng dáng chàng đâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chủ tử mau tỉnh lại! Cháy rồi! Lửa sắp cháy lan tới đây rồi!” Trám Bích đẩy mạnh Phù Vy.
Linh Chiểu vội vàng vớ bừa một chiếc áo choàng quấn quanh người Phù Vy rồi mặc vào giúp nàng. Hai người vừa đánh thức Phù Vy vừa đỡ nàng xuống giường.
Phù Vy cau mày, cố gắng tỉnh dậy. Nàng mơ màng hé mở đôi mắt rồi lập tức ngơ ngác trước đám khói trắng trước mặt. Nàng muốn lên tiếng nhưng vừa mở miệng đã sặc hơi khói và ho dữ dội. Trận ho này khiến nàng hoàn toàn tỉnh táo.
“Ngọn lửa ngày càng lớn rồi!”
“Chủ tử, chúng ta mau ra ngoài!”
Sau khi được đỡ dậy, Phù Vy ngoảnh đầu nhìn chiếc giường trống rồi mới vội vàng theo Trám Bích và Linh Chiểu bước ra ngoài.
Ba người ra khỏi cửa phòng, lúc này khói bên ngoài dày đặc hơn lúc Trám Bích và Linh Chiểu mới vào phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ra khỏi phòng ngủ còn phải đi qua một hành lang mới có thể ra khỏi cửa chính. Hai cánh cửa khép chặt đã chìm trong biển lửa.
Mai cô đang cầm một cái chậu và đổ nước lên cánh cửa đang cháy. Trám Bích và Linh Chiểu thấy vậy cũng vội vàng tìm đồ múc nước trong bồn nước ở hành lang rồi đổ nước vào lửa.
Cách bố trí của nhiều nhà là xây bếp ở hành lang ngăn cách nhà 2 bên nhưng Túc Gia lại xây bếp nhỏ riêng ngoài sân. Vì thế trong hành lang không có nhiều nước, bình nước chỉ đựng chưa đến nửa bình. Lượng nước như này chỉ như muối bỏ biển.
“Không đủ! Hoàn toàn không có tác dụng!” Linh Chiểu cuống đến độ sắp khóc.
Phù Vy lắng nghe tiếng ồn ào bên ngoài, bình tĩnh nói: “Có người dập lửa bên ngoài. Bớt nói chuyện đi, hãy dùng khăn tay ướt che miệng và mũi lại.”
Thị vệ ở rất xa, nhìn thấy ngọn lửa cũng phải mất một thời gian mới tới được. Nhưng có lẽ Tống Gia ở nhà bên cạnh đã nhanh chóng nhận ra và lao vào dập lửa. Tống Gia nuôi rất nhiều thanh niên khỏe mạnh, lúc này rất có ích.
Có điều, trời hanh vật khô, lửa phát triển quá nhanh nên chỉ sợ không kịp cứu người trong đám lửa.
So với Trám Bích và Linh Chiểu đang lo lắng thì Phù Vy bình tĩnh hơn nhiều. Lúc này, nàng thực sự không biết liệu nàng có bị lửa thiêu chết hay không. Đời người có ngắn có dài, chết cũng không sao cả.
Có điều, nàng vẫn không biết tại sao lại xảy ra hỏa hoạn, nếu lại có người ám sát nàng thì nàng cảm thấy tiếc cho Trám Bích và Linh Chiểu. Tuổi đời của họ còn trẻ vậy mà đã bị nàng làm liên lụy.
À, còn có Mai cô vô tội.
Phù Vy nhìn Mai cô trong làn khói dày đặc, không ngờ lại thấy Mai cô rất bình tĩnh, không hề sợ hãi hay hoảng sợ.
Phù Vy không khỏi liếc nhìn bà thêm vài lần.
Phù Vy quay đầu chỉ vào lu nước có đáy và hỏi: “Có thể nhấc nó lên được không?”
Trám Bích và Linh Chiểu vẫn chưa hiểu gì còn Mai cô đã phản ứng kịp.
Mai cô vội vàng thả chiếc chậu trên tay xuống, vừa đi về phía lu nước vừa hét: “Tới giúp ta, chúng ta cùng nâng lu nước lên và phá cửa ra!”
Sau đó Trám Bích và Linh Chiểu mới hiểu ra và vội vàng đến giúp đỡ.
Lu nước rất nặng, nhưng bản năng sinh tồn khiến ba người lập tức nâng nó lên.
Phù Vy tự giác lùi lại hai bước để nhường chỗ cho họ.
Ba người cùng nhau ném lu nước nặng về phía cánh cửa gỗ đang cháy. Ầm một tiếng, cánh cửa gỗ cháy rụi rơi xuống đất.
Tống Năng Kháo á một tiếng, nói: “Suýt chút nữa nện chết ta rồi!”
Bên ngoài đám cháy, Tống Nhị đang dẫn người của tiêu cục Bình An đi dập lửa và cứu người.
Cánh cửa gỗ đang cháy rơi xuống đất, ngọn lửa hai bên tường vẫn chưa chạm đến ngưỡng cửa. Đây là thời điểm tốt nhất để chạy trốn.
“Mau chạy ra ngoài!” Tống Nhị lớn tiếng nói.
Vì còn chỗ cho ba người đập cửa nên Phù Vy đứng xa cửa hơn, do đó nàng là người cuối cùng chạy ra ngoài. Ngay trước khi nàng chuẩn bị bước ra khỏi ngưỡng cửa thì xà nhà không thể chịu nổi ngọn lửa đã rơi xuống.
Phù Vy lập tức lùi lại, rùng mình khi nhìn xà nhà cháy đỏ trước chân. Chỉ lệch một giây thôi, xà nhà đã rơi vào người nàng rồi.
Xà nhà cháy đỏ lập tức đốt cháy ngưỡng cửa gỗ. Cánh cửa gắn với cơ hội sống sót đã nhanh chóng biến thành cánh cửa lửa.
“Chủ tử!” Trám Bích và Linh Chiểu ngoảnh đầu lại, mặt bỗng biến sắc.
Phù Vy nhìn cánh cửa lửa trước mặt, điều mà lòng nàng đang nghĩ lại là —
Cũng tốt, không liên lụy tới bọn họ.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Phù Vy đã thoáng nhìn thấy một bóng người màu trắng chạy qua cửa lửa.
Phù Vy sững sờ một lúc, chưa kịp phản ứng thì đã va vào một lồng ngực quen thuộc. Trong chớp mắt, nàng được Túc Thanh Yên ôm chặt rồi lui về một bên.
——Bệ hoa đang cháy đổ xuống, rơi xuống nơi Phù Vy vừa đứng.
Phù Vy nhìn Túc Thanh Yên. Toàn thân chàng ướt đẫm, nước ướt lăn xuống gò má. Trong ngọn lửa có ánh sáng ẩm ướt lấp lánh.
Chàng cởi chiếc áo choàng ướt đẫm của mình ra và nhanh chóng quấn nó quanh người Phù Vy. Lồng ngực chàng phập phồng, chàng thở hổn hển nói: “Ta về muộn rồi, nàng đừng sợ!”
Phù Vy nhìn chàng thật kỹ rồi đặt lòng bàn tay lên trái tim đang đập thình thịch của chàng, nói: “Thiếp không sợ, chàng cũng đừng sợ!”
Thậm chí nàng còn cong môi, nở một nụ cười dịu dàng.
Sao Túc Thanh Yên không sợ cho được?
Khi quay lại, chàng thấy toàn bộ sân đã chìm trong biển lửa.
Chàng trơ mắt nhìn Phù Vy một thân một mình mắc kẹt và bất lực trước ngọn lửa rơi xuống.
Nàng rất mong manh và bên cạnh nàng luôn cần có người chăm sóc.
Chàng sợ nàng sợ, cũng sợ sẽ mất nàng.
Túc Thanh Yên cụp mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Phù Vy, trái tim loạn nhịp của chàng dần bình ổn lại dưới bàn tay nàng.
Chàng ngồi xổm xuống, quấn thêm y phục ướt quanh người nàng.
Túc Thanh Yên vội vàng vặn xoắn vạt áo ướt để làm ướt giày Phù Vy, đồng thời nhanh chóng giải thích: “Ta đưa nàng ra ngoài, lửa ngoài cửa có thể khiến nàng bị thương nhưng nàng đừng sợ. Chỉ chốc lát thôi là ra ngoài được rồi.”
“Thiếp thật sự không sợ.” Thậm chí Phù Vy còn cười nói: “Lang quân nắm tay thiếp thì thiếp sẽ không sợ!”
Túc Thanh Yên bất đắc dĩ, lúc này rồi mà nàng vẫn…
Nhưng chàng không nắm tay Phù Vy ra ngoài mà bế nàng lên ngay khi nàng vừa dứt lời.
Trước đây khi chỉ có hai người trong phòng, chàng mới ôm nàng. Vòng ôm dịu dàng và tao nhã của chàng luôn pha chút kính cẩn và dè dặt. Lúc này đây, chàng dứt khoát ôm chặt nàng trong lòng. Chàng sợ ngưỡng cửa sẽ làm cháy giày của Phù Vy. Lòng bàn tay chàng ấn nhẹ lên đầu nàng, chàng nói: “Nàng vùi mặt vào lòng ta và nhắm mắt lại!”
Nghe vậy, đôi má của Phù Vy tựa vào lồng ngực ướt đẫm của Túc Thanh Yên. Túc Thanh Yên cúi đầu và người, cố gắng hết sức để bảo vệ Phù Vy trong vòng tay rồi lao ra ngoài.
Dù nhắm mắt lạ, Phù Vy vẫn có thể ‘nhìn thấy’ rõ ngọn lửa dữ dội xung quanh mình.
Khi Túc Thanh Yên ôm nàng bước ra khỏi ngưỡng cửa, Phù Vy đột nhiên mở mắt ra, nhìn kỹ vào biển lửa cuồng nhiệt.
Cũng đẹp đấy!
Mắt nàng đau rát vì hơi nóng.
Hai người vừa lao ra khỏi biển lửa, những chậu nước lạnh lần lượt được dội vào người họ.
Phù Vy đành phải vùi mặt sâu hơn vào trong lồng ngực Túc Thanh Yên, hai tay đặt trên vai chàng càng siết chặt hơn.
Túc Thanh Yên cúi đầu nhìn Phù Vy để xác định nàng không bị lửa bén vào người, sau đó chàng mới thở phào.
“Chủ tử.” Trám Bích và Linh Chiểu chạy tới.
“Có bị sao không ạ? Có bị thương không ạ?” Mai cô cũng chạy tới hỏi.
Đám người của tiêu cục BÌnh An cũng vây quanh.
“Không sao, cả hai không sao cả.” Túc Thanh Yên cảm tạ: “Cảm ơn mọi người.”
“Người không sao là tốt rồi.” Tống Nhị thở phào nhẹ nhõm.
Người không sao nhưng lửa vẫn cháy, Tống Nhị bèn kêu người của tiêu cục Bình An tiếp tục dập lửa.
Cách đó không xa, có thêm nhiều người trong làng mang nước đến dập lửa.
Túc Thanh Yên không quen ôm Phù Vy như thế này trước mặt mọi người, hành động thân mật quá mức khiến chàng cảm thấy thất lễ. Nhưng chàng biết Phù Vy đã ướt sũng, đặt nàng xuống sẽ không tiện.
Chàng cúi đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Phù Vy. Phù Vy tựa vào ngực chàng, nhìn chàng bằng ánh mắt dò xét.
Túc Thanh Yên mỉm cười, hơi cúi đầu, ấm áp dỗ dành: “Ta sẽ không đặt nàng xuống đâu.”
Tống Năng Kháo chạy tới nói: “Tụi con ở đây dập lửa là được rồi. Mai cô đưa bọn họ đến nhà con nghỉ ngơi, thay y phục và kiểm tra xem có vết thương nào không. Mọi người hỏi Năng Y thuốc trị thương nhé!” Còn chưa dứt lời, Tống Năng Kháo đã bận đi dập lửa.
“Mọi người cẩn thận nhé!” Mai cô lớn tiếng dặn dò rồi vội dẫn mọi người về Tống Gia.
Tống Năng Y đã đợi sẵn ở cửa sân. Nàng ấy tò mò liếc nhìn Phù Vy đang được ôm trong lòng Túc Thanh Yên. Tuy Tống Gia có nhà lớn nhưng người cũng đông nên không có phòng trống. Tống Năng Y dẫn bọn họ vào phòng của nàng ấy.
Đến phòng, Túc Thanh Yên mới đặt Phù Vy xuống.
Trám Bích và Linh Chiểu vội vàng bước tới, một người ngồi xổm dưới chân Phù Vy để vắt nước trên y phục của nàng, người còn lại hỏi nàng có thấy khó chịu không.
Thấy cảnh tượng này, Tống Năng Y dẫu môi. Nhưng khi nhìn thấy Túc Thanh Yên và Phù Vy đều ướt sũng, nàng ấy vẫn tốt bụng nói: “Ta đi lấy y phục cho mấy người.”
Tống Năng Y quay người đi ra ngoài, khi quay lại trên tay đã ôm hai bộ y phục. Nàng ấy đưa một bộ cho Túc Thanh Yên, nói: “Cái này là của đệ đệ nhà muội, huynh mặc tạm.”
Sau đó, nàng ấy đặt một bộ y phục của mình bên cạnh Phù Vy, trợn mắt nói: “Nếu ngươi không thích bộ y phục tồi tàn của ta thì đừng mặc.”
Phù Vy đưa tay nhận y phục của Tống Năng Y rồi ngước mắt nhìn nàng ta, nói: “Mời cô nương tránh đi một lúc.”
Tống Năng Y khá bất ngờ khi Phù Vy chịu mặc y phục của nàng ta. Nàng ta vừa toan nói đôi lời ác ý, có điều khi nhìn vào đôi má ướt đẫm nhưng không hề nhếch nhác mà vẫn đoan trang xinh đẹp của Phù Vy, nàng ta chỉ mấp máy môi rồi im bặt, sau đó quay người đi ra ngoài.
Tống Năng Y đứng ngoài cửa gãi mặt, nhìn ngọn lửa bên Túc Gia, chợt nhớ tới những lời bình luận của đám người ở tiêu cục lần trước. Họ nói Phù Vy là quý nhân, chỉ uống nước ấm, mùa hạ cũng không uống lạnh. Tống Năng Y ai oán một câu ‘phiền phức’ rồi vẫn cau mày đi đun nước.
“Hai người có bị thương không?” Phù Vy hỏi.
Hai mắt Trám Bích đỏ hoe, nàng ấy đã tự trách bản thân đến độ không chịu nổi vì không để Phù Vy lao ra ngoài trước. Bây giờ an toàn rồi, lòng nàng ấy càng khó chịu hơn vì Phù Vy chỉ lo hỏi họ có sao không.
“Bọn nô tì không sao cả, chủ tử không sao mới là điều quan trọng.”
“Không sao là tốt rồi, hai ngươi đi giúp sức đi. Xem tình hình ngọn lửa và xem Hoa Ảnh đã chạy tới chưa.”
Trám Bích và Linh Chiểu muốn canh giữ Phù Vy, nửa bước cũng không dời nàng, nhưng biết cô gia phải thay y phục, ngọn lửa bên ngoài cũng chưa được dập tắt nên hai nô tì họ chỉ đành nghe lời Phù Vy và lui ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn hai người, Phù Vy lười biếng tựa vào lưng ghế, ngước mắt nhìn Túc Thanh Yên, ngây thơ nói: “Trận hỏa hoạn ban nãy khiến thiếp sợ hãi nên chẳng còn sức lực mà thay y phục.”
Nét mặt nàng bây giờ nào có chút biểu hiện sợ hãi?
“Ta biết ngay mà…” Túc Thanh Yên cười cười, đi tới giúp nàng thay y phục trước. Vừa thay y phục cho nàng, Túc Thanh Yên vừa kiểm tra xem nàng có bị thương hay không.
Nhìn thấy trên người nàng không có vết thương nào, cuối cùng thì Túc Thanh Yên cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi thay y phục sạch sẽ cho nàng, Túc Thanh Yên cũng thay y phục của chính mình.