Túc Thanh Yên vô thức nắm tay Phù Vy nhưng muộn màng nhận ra tay mình ướt, bàn tay mới lau của Phù Vy lại bị tay chàng làm ướt.
Hai người không khỏi nhìn nhau mỉm cười.
Túc Thanh Yên lại lau vết nước trên tay Phù Vy, hỏi: “Đêm nay muốn ở lại đây vì vẫn thấy khó chịu sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phù Vy trầm ngâm một lúc. Nàng muốn gióng hồi chuông cảnh tỉnh để Chú Minh Nghiệp chấp hành nhiệm vụ của Y một cách tận tâm trong chuyến đi Giang Nam lần này và phát hiện ra bọn sâu mọt trong đám quan viên địa phương. Vì vậy, nàng quyết định ở lại thêm một đêm và căn dặn Y vào ngày mai.
Nhưng nàng cũng do dự, do dự không biết nàng nên từ bỏ quyền lực của mình đến mức độ nào.
“Chàng muốn về nhà sao?” Phù Vy nhìn Túc Thanh Yên, hỏi: “Muốn về nhà thì chúng ta về nhà.”
“Nàng vẫn chưa nói cho ta biết, nàng cảm thấy không khỏe nên mới muốn ở lại thêm một đêm nữa à?” Túc Thanh Yên hỏi.
“Không phải.” Phù Vy vén tóc mai, nói lấp lửng: “Thiếp và Chú Minh Nghiệp là người quen cũ, thiếp có đôi lời muốn nói với Y thôi.”
Nàng cười trêu chọc Túc Thanh Yên: “Chàng cũng có thể hiểu là ôn lại chuyện xưa.”
“Được.” Túc Thanh Yên cười gật đầu: “Nàng có việc cần làm thì cứ làm, ta ở lại với nàng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phù Vy khẽ vỗ chiếc ghế dài, mời Túc Thanh Yên ngồi lại gần. Nàng nhích người, tựa đầu vào đùi Túc Thanh Yên, lòng nàng hơi thẩn thơ: “Thanh Yên, liệu chàng có việc gì đó do dự mãi không quyết định được không? Muốn làm nhưng cảm thấy không nên làm ấy.”
Túc Thanh Yên nhẹ nhàng vén mái tóc lụa đen đang buông xõa của Phù Vy sang một bên, tránh trận lên tóc nàng, chàng nói: “Còn tùy xem đó là chuyện gì. Có một số việc không nên làm, dù hấp dẫn đến đâu cũng không nên động vào.”
Phù Vy cười khúc khích: “Không phải làm điều phi pháp và cũng không chạm đến giới hạn đạo đức.”
Nàng xoay người ngửa mặt nhìn chàng, đầu vẫn gối lên đùi chàng. Nàng nói đùa: “Ví dụ như… ở trong nhà người khác, vào lúc thanh thiên bạch nhật [], kéo chàng ôm hôn âu yếm?”
[]: Thanh thiên bạch nhật: ban ngày ban mặt.
Túc Thanh Yên sững sờ, bất đắc dĩ thở dài. Nhưng, chàng cũng lờ mờ hiểu được cách ví von của Phù Vy. Chàng nói: “Rất nhiều chuyện không có đúng sai. Dù chọn thế nào thì vẫn đúng. Làm gì cảm thấy hài lòng thì làm.”
“Làm việc cảm thấy hài lòng…” Phù Vy nói: “Xem ra lòng Túc lang không có thiếp nên mới không bằng lòng thân mật với thiếp.”
“Nàng…” Túc Thanh Yên bất đắc dĩ liếc nhìn cánh cửa đóng kín, cúi xuống hôn lên trán Phù Vy rồi lập tức tách ra ngay từ cái chạm đầu tiên.
Chàng ngồi thẳng người và lập tức nhìn đi chỗ khác.
Hồi lâu sau, Phù Vy vẫn không có phản ứng gì, Túc Thanh Yên không khỏi lặng lẽ quay đầu lại, chợt bắt gặp ánh mắt Phù Vy đang nhìn chàng.
Ánh mắt họ gặp nhau, nụ cười chúm chím trên môi Phù Vy dần dần sâu hơn. Nàng đưa tay ra, đầu ngón tay trắng nõn của nàng khẽ chạm vào khóe môi.
Túc Thanh Yên lại cúi người hôn lên môi nàng. Phù Vy đưa tay vòng qua cổ chàng rồi ngẩng đầu lên, đồng thời đáp lại nụ hôn.
Cảm giác ẩm ướt và mềm mại ập đến, Túc Thanh Yên vừa toan kéo tay Phù Vy ra đã chuyển thành giữ tay nàng trong lòng bàn tay mình.
Đầu ngón tay của Phù Vy lướt qua lòng bàn tay Túc Thanh Yên, luồn qua khe hở giữa các ngón tay chàng, mười ngón tay của họ đan chặt vào nhau.
“Cộc cộc cộc——”
Túc Thanh Yên lập tức mở mắt ra, đứng dậy, kết thúc nụ hôn. Nhưng chàng lại quên rút lại bàn tay đang đan chặt với tay Phù Vy.
Phù Vy vẫn còn lưu luyến nụ hôn dịu dàng này. Nàng im lặng một lúc rồi hỏi: “Ai?”
Trám Bích đi từ bên ngoài vào, bẩm báo: “Chủ tử, Chú đại nhân hỏi người muốn dùng bữa tối cùng với đại nhân không? Hay là lệnh cho người của nhà bếp bưng bữa tối tới đây? Chú đại nhân rất muốn chủ tử đến chỗ Y và cùng ăn cơm.”
Phù Vy hơi cụt hứng vì nụ hôn bị quấy rầy, nàng lẩm bẩm: “Y vẫn khiến người ta mất hứng như vậy đấy.”
“Ta sẽ đi qua đó.” Phù Vy nói.
Vốn dĩ, Phù Vy nghĩ vừa hay lúc dùng cơm sẽ hỏi Chú Minh Nghiệp kết quả tuần tra lần này. Nhưng sau đó, nàng lại nghĩ nếu Túc Thanh Yên ở bên cạnh, nàng sẽ không tiện hỏi Chú Minh Nghiệp. Nàng cũng không muốn bỏ mặc Túc Thanh Yên một mình.
“Chờ một lát.” Phù Vy lại đổi lời: “Ta không muốn di chuyển nữa, mang đồ ăn vào đi.”
“Rõ!” Trám Bích đáp.
Chú Minh Nghiệp đứng cách đó không xa, nghe được lời của Phù Vy, tâm trạng Y chuyển từ vui mừng sang buồn bã, lòng Y vừa trải qua đại hỉ và đại bi.
Nghe tiếng bước chân xa dần bên ngoài, Túc Thanh Yên mới nhận ra tay hai người vẫn đang đan vào nhau. Chàng lưỡng lự không muốn buông ra nhưng vẫn phải nói: “Dậy sửa soạn một chút. Lát nữa họ sẽ mang bữa tối vào đấy.”
“Sửa soạn gì vậy?” Phù Vy uể oải ngáp một cái: “Lời của lang quân như thể chúng ta vừa làm gì đó khiến y phục lộn xộn vậy.”
Trên thực tế, Túc Thanh Yên rất quy củ, đến nụ hôn của chàng cũng rất quy củ, không thể có chuyện ban nãy chàng chạm vào y phục của Phù Vy.
Túc Thanh Yên đẩy một sợi tóc dính trên má Phù Vy ra, nhẹ nhàng nói: “Chỉnh lại mái tóc rối bù của nàng.”
“Ồ!” Lúc này, Phù Vy mới ngồi dậy.
Nàng đưa tay sờ lên tóc mình thì phát hiện quả thực tóc nàng đã rối tung. Khi nàng nằm xuống chợp mắt, nàng buông tóc ra một nửa, sau đó khi gối đầu lên đùi Túc Thanh Yên, tóc nàng đã hoàn toàn rối tung.
Túc Thanh Yên nhìn quanh phòng, đứng dậy, đi đến bàn trang điểm, lấy một chiếc lược.
Chàng tháo phần tóc nhỏ chưa được buông xõa của Phù Vy ra, sau đó cẩn thận chải tóc cho nàng. Mái tóc mềm mại như sa tanh của nàng chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay Túc Thanh Yên.
Trám Bích dẫn hai thị nữ của Tri Châu phủ mang bữa tối vào.
Khi cửa bị đẩy ra, động tác cầm lược gỗ của Túc Thanh Yên hơi khựng lại, chàng hơi do dự rồi nói: “Trám Bích, ngươi chải đầu cho nàng ấy.”
Thấy Phù Vy im lặng, Trám Bích bèn bước tới. Túc Thanh Yên đứng dậy, nhường chỗ.
Trám Bích nhận chiếc lược gỗ do Túc Thanh Yên đưa tới, liếc nhìn thoáng qua rồi nói: “Nó được làm bằng gỗ đào, chủ tử dùng tạm nhé.”
Túc Thanh Yên nghe vậy bèn hỏi: “Gỗ đào không tốt sao?”
“Trước đây, chủ tử của chúng ta thích dùng gỗ đàn hương xanh.” Trám Bích cười giải thích.
Sắp đến giờ ăn nên Trám Bích không chải tóc cho Phù Vy theo kiểu phức tạp mà chỉ chải kiểu đơn giản.
Đầu bếp trong Tri Châu phủ rất rành ẩm thực Giang Nam, hầu hết các món ăn đều là món ăn kèm của đất Giang Nam. Chú Minh Nghiệp gọi thêm một số món mà trước đây Phù Vy thích, chẳng hạn như sườn heo chua ngọt và thịt bò sốt tương.
Đáng tiếc Chú Minh Nghiệp không biết, từ khi bị trúng độc, khẩu vị của Phù Vy đã thay đổi rất nhiều. Bây giờ, nàng rất ít khi ăn những thứ này. Nàng cầm đũa nếm thử món ăn Giang Nam. Nhưng sau khi cắn được vài miếng, nàng lại đặt đũa xuống, không có hứng ăn.
“Chàng ăn đi, thiếp ăn xong rồi.” Phù Vy nói.
“Không ngon à?” Túc Thanh Yên lần lượt nếm thử các món ăn mà Phù Vy vừa ăn: “Hương vị cũng được.”
Phù Vy chống cằm bằng một tay, quay mặt nhìn Túc Thanh Yên, nói: “Thiếp quen ăn đồ ăn chàng nấu rồi. Tuy đồ ăn người khác nấu đẹp mắt, thậm chí hương vị cũng gần giống đồ ăn chàng nấu nhưng thiếp luôn cảm thấy thiếu gì đó trong hương vị.”
Túc Thanh Yên cau mày. Chàng muốn nấu ăn cho Phù Vy nhưng cảm thấy việc sử dụng bếp của người khác trong phủ của họ không thích hợp lắm.
Thị nữ trong phủ đi theo Trám Bích vào phòng khá lanh lợi, nói: “Uy Nhuy Đường có một căn bếp nhỏ đang bỏ không. Không thể nấu nhiều món ở đây nhưng nếu làm một số món ăn phụ đơn giản thì không thành vấn đề.”
Cuối cùng, cảm giác đắn đo e ngại trong lòng Túc Thanh Yên vì sử dụng bếp của người khác không vượt qua được sự quan tâm của chàng đối với chuyện ăn uống của Phù Vy. Chàng đặt đũa xuống, nhìn Phù Vy: “Nàng muốn ăn gì? Bây giờ ta sẽ làm cho nàng.”
“Thiếp chỉ nói bâng quơ vậy thôi chàng ăn cơm đi.” Phù Vy nói.
“Nàng muốn ăn gì?” Túc Thanh Yên lại hỏi.
Phù Vy đã không ăn gì kể từ lúc nàng ngủ trưa nên quả thực nàng hơi đói.
“Không cần phiền vậy đâu.” Phù Vy gắp một miếng sườn heo chua ngọt mà nàng thích trước đây nhưng lại đặt về đĩa trước khi đưa lên miệng.
Nàng đổi giọng: “Chàng ăn xong hẵng nấu cho thiếp. Dù sao thì giờ giấc ăn uống của thiếp từ trước đến nay cũng không cố định mà tùy vào tâm trạng.”
“Như vậy không tốt đâu.” Túc Thanh Yên kiên trì nói: “Nếu nàng cũng không biết mình muốn ăn gì thì ta sẽ làm vài món đơn giản cho nàng.”
Túc Thanh Yên đứng dậy.
“Bánh ngọt.” Phù Vy nói: “Thiếp chỉ muốn ăn cái này thôi.”
Bánh ngọt đơn giản và không mất nhiều thời gian để làm.
Túc Thanh Yên hơi do dự, hỏi vẻ không chắc chắn: “Chỉ muốn ăn cái đấy thôi à?”
“Đúng, chỉ ăn bánh ngọt. Những thứ khác không muốn ăn một miếng nào cả.”
Chú Minh Nghiệp đứng ở ngoài sân Uy Nhuy Đường, nhìn thị nữ đi ra, lập tức đi tới hỏi thăm Phù Vy ăn uống thế nào.
“Nàng ấy ăn nhiều sườn heo chua ngọt và thịt bò sốt tương không?”
“Vị chủ tử đó không ăn.” Tiểu nha hoàn hơi chần chừ, nói: “Đồ ăn không hợp khẩu vị của vị chủ tử đó nên phu quân của nàng ấy đang nấu cho nàng ấy ở căn bếp nhỏ.”
Hai chữ ‘phu quân’ khiến trái tim Chú Minh Nghiệp đau nhói, Y lập tức cau mày không vui.
Chú Minh Nghiệp không thể kiềm lòng không gặp Phù Vy hôm nay. Y sải bước đi vào Uy Nhuy Đường, nhìn đồ ăn gần như chưa đụng đũa trên bàn. Y hỏi thị nữ thì biết Phù Vy đã đi theo Túc Thanh Yên vào phòng bếp nhỏ.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Y lại đi theo tới căn bếp nhỏ. Y muốn xem rốt cuộc Túc Thanh Yên là thần thánh phương nào và có thể nấu được thứ quái quỷ gì?
Chú Minh Nghiệp đi tới cửa phòng bếp, nhìn vào, thấy Túc Thanh Yên đang bận rộn đứng trước bếp lò còn Phù Vy thì ngồi trên chiếc ghế cao cách đó không xa.
Không ngờ trưởng công chúa lại bước vào một nơi không sạch sẽ như nhà bếp, Chú Minh Nghiệp nhìn sao cũng thấy không hài hòa.
Chú Minh Nghiệp chua chát nói: “Ta vẫn luôn không hiểu rốt cuộc Túc huynh có bản lĩnh gì mà chiếm được trái tim mỹ nhân, hóa ra huynh là một đầu bếp giỏi giang tỉ mỉ.”
“Hay là ta giới thiệu huynh làm bếp phụ cho bếp chính của Tri Châu phủ nhé? Làm việc ở nhà bếp của Tri Châu phủ chắc chắn nhận được mức lương hậu hĩnh.”
Phù Vy liếc nhìn cảnh cáo.
Chú Minh Nghiệp đành phải kiềm chế.
Túc Thanh Yên làm xong việc mình đang làm, sau đó quay người lại, điềm đạm và lễ độ hỏi: “Xin Chú đại nhân cho biết niên canh?” []
[]: Hỏi niên canh là lời nói tôn kính dùng để hỏi tuổi người khác.
“Hai bảy!” Giọng điệu của Chú Minh Nghiệp không tốt đẹp gì cho cam.
Túc Thanh Yên nói: “Chú đại nhân hơn Túc mỗ năm tuổi, đại nhân gọi Túc huynh là sai rồi.”
Giữa hai đầu chân mày Túc Thanh Yên phảng phất ý cười dịu dàng, chàng nói từng câu từng chữ một cách nghiêm túc và không pha lẫn cảm xúc nào khác, như thể chàng chỉ đang nói ra một sự thật.
Chú Minh Nghiệp nghẹn họng trước thái độ thản nhiên của Túc Thanh Yên. Y nói móc chàng như vậy, chẳng ngờ chàng lại không hề tức giận, thậm chí còn nghiêm túc uốn nắn cách xưng hô dựa trên tuổi tác? Ai nhiều tuổi hơn ai là trọng điểm hả?
Phù Vy cười khúc khích rồi nói với Túc Thanh Yên: “Chú đại nhân gặp ai cũng tôn trọng như gặp huynh trưởng, đây đã là thói quen rồi.”
“Hóa ra là vậy à.” Túc Thanh Yên gật đầu, xoay người tiếp tục làm việc.
Vẻ mặt Chú Minh Nghiệp thoáng thay đổi, Y hơi hoài niệm khoảng thời gian trước đây, khi mà khắp nơi đều có kẻ bợ đỡ nịnh nọt Y.
“Nấu xong chưa?” Phù Vy hỏi.
“Xong rồi.” Túc Thanh Yên mở nắp.
Chú Minh Nghiệp lập tức vươn cổ ra nhìn, muốn xem rốt cuộc tên Túc Thanh Yên này có kỹ năng nấu nướng ghê gớm thế nào. Nhưng khi nhìn thấy thứ Túc Thanh Yên lấy ra từ trong nồi chỉ là một bát bánh ngọt đơn giản, Y không khỏi sửng sốt.
“Chú đại nhân, phiền đại nhân lùi một bước.” Túc Thanh Yên điềm đạm nói.