Phu Quân Của Ta Yếu Đuối Không Thể Tự Gánh Vác


Trong suy nghĩ của Phật Sinh, điều này chẳng khác nào đang hao tổn tuổi thọ vốn chẳng còn lại bao nhiêu của Hoắc Đình Vân.

Nàng vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm để đi tìm hòm thuốc: “Thật sự xin lỗi, tay chân ta vụng về quá.

Nếu biết sớm thế này ta đã đi tìm đám Mai Hương đến rồi.”
Hòm thuốc mà lúc sáng Chu đại phu dùng vẫn còn để ở đây, đồ ở bên trong vô cùng đầy đủ, từ vải mỏng dùng để băng bó cho đến thuốc mỡ, thuốc giảm đau…
Hai tay đang cầm đồ của Phật Sinh đều đang run, nàng hoàn toàn không để ý tới thân thể của mình bây giờ cũng đang ướt nhẹp.

Hiện tại nàng đang cảm thấy rất căng thẳng, một phần là vì vết thương của Hoắc Đình Vân bị vỡ, nhưng phần lớn là tại vì khi nãy, nàng và hắn gần sát nhau quá…
Hơi thở của người nọ dường như vẫn còn đang quanh quẩn ở trên người nàng.

Cho dù Hoắc Đình Vân là một người ốm yếu, nhưng vẫn là một người đàn ông trưởng thành, nàng cảm thấy hơi thở của hắn như đang muốn ăn nàng vào bụng.

Phật Sinh chưa bao giờ trải qua giây phút căng thẳng như hiện tại, nàng có một linh cảm, dường như có một mối nguy hiểm đang tới gần.

Vào lúc này, cánh tay đang nắm chặt mấy lọ thuốc mỡ kia vẫn còn hơi run rẩy, nàng nói: “Để… Để ta gọi Mai Hương vào bôi thuốc cho ngươi.”
Hoắc Đình Vân nhìn nữ tử đang cúi thấp đầu đứng trước mặt mình, nàng đang cắn nhẹ môi dưới, y phục thì ướt sũng, ngay cả đôi mắt cũng trở nên ướt át, bên trong đều là sự ngỡ ngàng và lúng túng.

Bỗng nhiên, Hoắc Đình Vân có chút mềm lòng.

Nhưng suy nghĩ này chỉ lướt qua trong phút chốc.

Bởi vì sau đó, Hoắc Đình Vân đã vịn thùng tắm đứng dậy.

Hắn che miệng liên tục ho khan, như là đang muốn ho cả tim lẫn phổi ra ngoài: “Khụ khụ, không cần… Đừng gọi bọn họ, chỉ làm bọn họ thêm lo… Khụ khụ… Đành phiền nương tử giúp ta bôi thuốc.”
Phật Sinh ngẩng đầu lên, nàng cảm thấy cổ họng như bị nghẹn lại: “Tay chân ta vụng về… sẽ làm không tốt…”
Lúc này, nước trên mặt nàng vẫn còn đang nhỏ giọt xuống dưới.

Hoắc Đình Vân rời khỏi thùng tắm, từ bên cạnh lấy một cái khăn sạch sẽ lau mặt cho nàng.

Sau đó hắn nhẹ giọng trấn an: “Không sao, nương tử chỉ là quan tâm quá nên bị loạn thôi.”
Hoắc Đình Vân kéo Phật Sinh tới một bên ngồi xuống, cười nói: “Chỉ là bây giờ ta đã thành thế này rồi, vẫn phải làm phiền nương tử giúp ta xử lý một chút.”
Phật Sinh liếc mắt nhìn hắn, nhưng rồi vẫn lắc đầu từ chối: “Không được…”
Nàng đặt đống đồ đang cầm trên tay sang một bên, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài: “Chúng ta vẫn nên chờ Hướng tổng quản về đi…”
Hoắc Đình Vân đang định mở miệng thì người đã chạy mất, chỉ còn lại một tiếng cửa đóng sầm.

Hắn lắc đầu bật cười, hình như dọa đến nàng rồi.


Xem ra nương tử vẫn còn ngây thơ lắm, lá gan nhỏ xíu, chẳng khác nào một chú thỏ trắng được nuôi dưỡng trong bầy sói.

***
Hướng Cổ bị người của Ngụy Khởi kéo đi bận việc đến tối mới được về, vừa về tới thì hắn ta đã đi thẳng tới sân của Hoắc Đình Vân.

Lúc này Hoắc Đình Vân đã thay một bộ y phục sạch sẽ, đang ngồi trên ghế bành nhắm mắt dưỡng thần.

Khi nghe thấy tiếng động mà Hướng Cổ gây ra thì hắn mới miễn cưỡng mở mắt ra, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay ghế, hắn nói: “Đồ vật không ở trên người nàng.”
Hướng Cổ sững sờ: “Nếu như thế thì có lẽ nó đã được giấu ở một nơi nào đó, hoặc tin tức mà phía Ngụy Khởi thả ra là giả… Nhưng hôm nay thuộc hạ đã đi điều tra thử, bên phía Ngụy Khởi thật sự đã bị mất đồ… Việc này càng lúc càng khó phân biệt rõ đầu đuôi.” Chỉ có điều, làm sao vương gia nhà hắn ta lại biết đồ vật không có ở trên người của vương phi?
Nhưng Hướng Cổ cũng không dám hỏi.

Hắn ta nhìn thoáng qua cái thùng tắm được đặt ở một bên, xung quanh thùng vẫn một ít nước đọng còn chưa khô, chứng tỏ nơi này đã từng xảy ra một chuyện gì đó.

Ngay lập tức, thân thể của Hướng Cổ trở nên cứng đơ.

Đừng nói là… vương gia đã hy sinh sự trong sạch của mình nhé?
Hướng Cổ chần chừ một chút rồi mở miệng nói: “Vương gia, dẫu rằng có tin đồn là thánh vật của Thiên Mật Tộc có thể mở ra thánh địa cất giấu bảo tàng… Nhưng ngài cũng không cần…” Nói đến đây, hắn ta cảm thấy khó mà nói tiếp được nữa.

Hoắc Đình Vân cười khẽ một tiếng, ý cười trên môi càng lúc càng sâu: “Trong một đám cọp beo, khó khăn lắm mới xuất hiện một chú thỏ trắng, cho nên ta nhất thời hứng khởi.”
Hướng Cổ: …
Thỏ trắng? Vương phi giả chỗ nào giống thỏ? Nói nàng ta giống chim sẻ có khi còn đúng không.

Hoắc Đình Vân thu lại ý cười, quay sang hỏi về thái độ của Ngụy Khởi: “Ngụy Khởi có phản ứng gì không?”
Hướng Cổ đáp: “Ngụy Khởi không đích thân ra mặt, ông ta chỉ phái cấp dưới của mình tới để gặng hỏi thuộc hạ về chi tiết chuyện ngày đó.

Thuộc hạ đều trả lời đúng sự thật.”
Hoắc Đình Vân đứng dậy khỏi ghế, dạo bước tới một bên: “Có lẽ ông ta đang cảm thấy rất khó hiểu.

Tại sao lại có người có cùng mục đích lấy mạng của ta giống với ông ta.”
Hướng Cổ cũng bước theo sau: “Nhưng vương gia này, Ngụy Khởi vẫn chưa tra được tới trên người của ngài, nhưng sao ông ta hết lần này tới lần khác đều phái người đến đây?”
Hoắc Đình Vân nói: “Ông ta chỉ là đang muốn thăm dò ta, xem thử xem liệu ta có biết việc của Thiên Mật Tộc hay không.

Nếu như ta có gì kỳ lạ thì chính là ta đã biết, còn nếu như tất cả đều bình thường thì ông ta liền có thể yên tâm.”
Nghe đồn rằng Thiên Mật Tộc có một bảo tàng, bên trong có vô số thiên tài địa bảo, thậm chí còn có một bí pháp vô cùng lợi hại, nghe nói có thể hồi sinh người chết, mọc lại thân thể.

Vẻ mặt của Hoắc Đình Vân trở nên nghiêm túc.


Cái gọi là thánh vật của Thiên Mật Tộc chẳng qua chỉ là một đôi khuyên tai bằng ngọc, khi hợp hai chiếc khuyên tai làm một thì sẽ cho ra được một chiếc chìa khóa mở ra thánh địa của Thiên Mật Tộc.

Chỉ có điều đã nhiều năm trôi qua, vẫn chưa có người nào biết được thánh địa của Thiên Mật Tộc nằm ở đâu.

Nếu như đôi khuyên tai ngọc đó đang ở trong tay của Phật Sinh, vậy thì nàng cần nó để làm gì? Nàng cũng muốn nhúng tay vào vũng nước đục của Thiên Mật Tộc sao?
Nhưng cho dù có thế nào, hắn cũng không thể để đôi khuyên tai ngọc đó rơi vào tay của người ngoài.

“Hướng Cổ, tiếp tục phái người theo dõi vương phi.” Hoắc Đình Vân nói xong thì ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài.

Tối nay hình như là mùng mười, lại sắp đến mười lăm rồi.

….

Phật Sinh mặc bộ đồ ướt sũng từ chỗ của Hoắc Đình Vân chạy ra, trên đường đi đương nhiên là hấp dẫn không ít ánh mắt.

Nàng chạy một mạch về phòng của mình, đóng cửa lại, đổi một bộ đồ sạch sẽ, lại uống một cốc nước to rồi mới ngồi bịch xuống giường.

Nàng thở dài một hơi, cảm thấy dù đứng hay ngồi cũng chẳng yên.

Cũng không biết bây giờ Hoắc Đình Vân thế nào rồi?
Vết thương trên người hắn… Đối với người từ nhỏ đã ốm yếu như Hoắc Đình Vân, nhất định là sẽ cảm thấy đau lắm.

Nhưng vì sao hắn lại nghĩa vô phản cố* giúp nàng chặn một đao kia?
(*Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa thì không chùn bước.)
Ngoại trừ việc hắn là một đại đại đại người tốt ra thì Phật Sinh thật sự nghĩ không ra cách giải thích nào khác.

Không ngờ Hoắc Đình Vân lại đơn thuần như thế, ngay cả mấy lời nói dối vụng về của nàng mà hắn cũng tin.

Hơn nữa còn hiền lành tốt bụng, nhưng ai ngờ mệnh lại kém như vậy…
Quả nhiên giết người phóng hỏa đai lưng vàng, sửa cầu bổ đường chết không thây, người tốt thì không được sống lâu mà.

Phật Sinh thở dài, sau đó nằm xuống giường.

Ánh chiều tà le lói chui vào trong phòng từ khung cửa sổ chưa đóng, khiến cho Phật Sinh tỉnh dậy từ trong giấc ngủ mơ.


Khi nãy nàng nhất thời hứng khởi, cầm một quyển sách lên xem.

Nhưng quyển sách này dường như có thuật ru ngủ, dù cho Phật Sinh có cố gắng chống mi mắt của mình lên thì cũng dần dần bị nó ru cho vào giấc ngủ.

Vừa rồi hình như có một cơn gió lạnh thổi qua, làm cho phần lưng của Phật Sinh nổi hết cả da gà, cũng khiến nàng giật mình rồi bật dậy khỏi ghế.

Quyển sách trên tay bị nàng đặt ở dưới thân, ở dưới góc hình như có chút ẩm ướt.

Phật Sinh có hơi xấu hổ, nếu nàng đoán không sai thì đó hình như là… nước miếng của nàng.

Thôi thôi, tóm lại nàng và việc đọc sách xem như là hữu duyên vô phận.

“Nương tử tỉnh rồi.” Cơ thể của Phật Sinh trở nên cứng đờ.

Lúc này nàng mới phát hiện Hoắc Đình Vân chẳng biết từ lúc nào đã đi vào phòng mình.

Hoắc Đình Vân mặt không đổi sắc, phảng phất như vẫn chưa cảm thấy có gì không ổn.

Hắn chỉ cười cười rồi chỉ đĩa Mai Hoa Cao trên bàn: “Lúc ta đến thì vừa lúc đụng phải Mai Hương đang đem bánh tới, cho nên đã giúp nàng đem vào.”
Phật Sinh xấu hổ cười cười, hắn tới lúc nào? Sao nàng chẳng hề hay biết? Chẳng lẽ do hai hôm nay nàng mệt mỏi quá?
Nhìn đĩa bánh ngọt được đặt trên bàn, Phật Sinh bỗng nhiên nhớ đến quyển sách bị nước miếng của mình làm ướt…
Càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, Phật Sinh vội vàng đứng lên đi tới bên cạnh bàn, dùng một động tác vô cùng khoa trương cầm miếng bánh bỏ vào miệng, sau đó liên tục khen ngon.

Đồng thời, nàng cũng nhân lúc này khép quyển sách kia lại rồi giấu ra sau lưng.

“Mùi vị của bánh ngon thật, tay nghề của các đầu bếp trong vương phủ thật tốt.”
Hoắc Đình Vân ngồi trên giường, nghe nàng nói thế thì mỉm cười đáp: “Nếu nương tử thích thì cứ bảo bọn họ làm nhiều một chút.”
Phật Sinh gật gật đầu, trong lúc nàng đang muốn thở phào một hơi thì lại nghe Hoắc Đình Vân nói: “Chỉ là nếu nương tử không thích đọc sách thì cũng không cần ép buộc mình.

Quyển sách kia là bản đơn lẻ của cổ tịch, phải mất rất nhiều công sức mới có thể tìm mua được.”
Phật Sinh lập tức bị sặc tới mức không nhẹ.

Chuyện này… thật sự là quá mất mặt rồi…
Nàng cố gắng tìm cho mình một lý do để biện giải: “Quyển sách đó… Ta chỉ là tiện tay cầm mà thôi… Thật sự xin lỗi.”
Phật Sinh cúi đầu xuống, thái độ hệt như một đứa trẻ đang làm sai.

Hoắc Đình Vân lắc đầu: “Ta cũng không phải là đang trách mắng nương tử.

Chỉ có điều quyển sách đó là sách mà Chu đại phu hay đọc, xem ra lần tới ông ấy có muốn đọc thì cũng không tìm được.

Mà thôi, đêm đã khuya, nương tử ăn xong bánh ngọt thì đi rửa mặt chải đầu, nghỉ ngơi cho sớm.”
“Được.” Phật Sinh gật đầu, trong lúc nàng đang định đi gọi Hạ Hà thì một suy nghĩ lóe lên, tầm mắt chợt dừng lại trên người của Hoắc Đình Vân: “Đêm đã khuya rồi, sao vương gia còn chưa về nghỉ ngơi?”

Hoắc Đình Vân đứng dậy.

Phật Sinh giữ nguyên nụ cười, định bụng đi mở cửa cho hắn.

Nhưng đột nhiên, Hoắc Đình Vân xoay người lại, đi thẳng đến chiếc giường làm bằng gỗ hoa lê có khắc hoa rồi nằm xuống, còn tri kỷ chừa cho nàng một ít không gian: “Chúng ta thành hôn đã lâu, cũng đã đến lúc ở chung phòng rồi.”
Phật Sinh chớp chớp mắt, dù trong lòng đã gấp đến mức dậm chân nhưng bên ngoài nàng vẫn phải giữ cái vẻ bình tĩnh tự nhiên: “Vết thương của vương gia còn chưa lành, tướng ngủ của ta cũng không tốt, lỡ đâu trong lúc ngủ vô tình đụng phải vương gia thì lòng ta sẽ áy náy lắm.”
Lúc này Hoắc Đình Vân đang nằm trên giường cũng đã tìm được cho mình một tư thế thoải mái.

Hắn bị thương ở sau lưng nên không thể nằm thẳng, vì thế bèn lấy cái thế nằm nghiêng.

Hoắc Đình Vân dùng tay chống đầu, mặt hướng về Phật Sinh, nói: “Không sao.”
Phật Sinh vẫn đứng yên tại chỗ, thậm chí còn lùi về sau hai bước.

Hoắc Đình Vân lại nói: “Hoàng thượng đã gặp được nàng, sau này chắc hẳn sẽ quan tâm đến nàng nhiều hơn.

Nếu để hoàng thượng biết nàng và ta không ngủ chung một phòng thì ông ấy rất có thể sẽ cho là nàng không tình nguyện gả cho ta.

Thiên ân khó dò, đến lúc đó khó tránh khỏi việc ảnh hưởng tới đường làm quan của Đỗ đại nhân.”
Hắn nói một cách đường hoàng, khiến cho Phật Sinh không có cách nào từ chối.

Nàng cũng không thể nói rằng ta không quan tâm phụ thân của mình được.

Thế là Phật Sinh chỉ có thể nhắm mắt gật đầu: “Vương gia nói cũng phải.”
Lúc Hạ Hà và Mai Hương bưng chậu đồng vào thì khá giật mình khi thấy Hoắc Đình Vân vẫn còn ở, nhưng sau đó cả hai liền nhìn nhau cười.

Phật Sinh cố gắng kéo dài thời gian rửa mặt, nhưng dù nàng có kéo thì cũng chẳng kéo được bao lâu.

Sau khi trơ mắt nhìn Hạ Hà và Mai Hương gài cửa lại thì nàng mới quay đầu nhìn Hoắc Đình Vân.

Rồi nàng bất chợt phát hiện, Hoắc Đình Vân đã ngủ thiếp đi rồi.

Phật Sinh nhẹ nhàng thở ra, rồi mặc nguyên quần áo mà nằm xuống bên cạnh hắn.

Nhưng nàng lại không thể bỏ qua hơi thở của Hoắc Đình Vân đang nằm bên cạnh được, thế là không đầy một lát, Phật Sinh đã cảm thấy mình mặt đỏ tim run.

Cùng người chung gối là một việc rất không tự nhiên, huống chi người này còn là một người đàn ông.

Phật Sinh trở mình, đưa lưng về phía Hoắc Đình Vân, đồng thời bắt đầu suy nghĩ linh tinh: Hoàng đế này thật là, quản trời quản đất, còn quản luôn việc người ta có ngủ chung một phòng hay không… Nếu như bọn họ không ở chung phòng, chẳng lẽ ông ta còn sẽ hạ chỉ bắt bọn họ dọn vào ở chung hay sao?
Phật Sinh nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều trở nên mệt mỏi.

Bỗng nhiên, từ phía sau có một cánh tay ôm lấy nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận