Phu Quân Của Ta Yếu Đuối Không Thể Tự Gánh Vác


Lực sát thương của chiêu này đã đủ lớn chưa?
…?!
Vĩnh Ninh công chúa kinh ngạc tới mức thật lâu chưa lấy lại được tinh thần.

“Ngươi nói cái gì?” Nàng ta ngơ ngác hỏi.

Phật Sinh có chút xấu hổ, đáp: “Lúc nãy điện hạ vừa nói trong lòng vương gia có ngài, nhưng rõ ràng vương gia đã nói với ta rằng hắn chỉ xem ngài là muội muội.

Vương gia còn nói với ta rằng ta và hắn là lưỡng tình tương duyệt.”
“Huynh ấy chỉ vì muốn nối dối tông đường…” Vĩnh Ninh công chúa thầm phản bác.

Phật Sinh lập tức bẻ lại: “Điện hạ cho rằng vương gia cũng giống với những nam nhân ở bên ngoài, chỉ cần nối dối tông đường mà chẳng cần tình cảm hay sao?”
Vĩnh Ninh công chúa bị hỏi khó, nàng ta uất ức nhìn Phật Sinh hồi lâu, sau đó bĩu môi, òa khóc lên rồi chạy ra ngoài.

Lý Vân tới là vì Vĩnh Ninh công chúa, nếu Vĩnh Ninh công chúa đã đi thì nàng ta cũng chẳng cần đoái hoài gì tới Phật Sinh.

Nàng ta đứng lên, làm cái lễ rồi cáo từ ra về.

Phật Sinh nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, vỗ tay một cái, giải quyết.

Phật Sinh không tin, đã nói tới mức này rồi mà Vĩnh Ninh công chúa vẫn có thể đứng trước mặt nàng nói trong lòng của Hoắc Đình Vân có nàng ta.

Hoắc Đình Vân sợ Phật Sinh không ứng phó được cho nên trở về rất nhanh.

Nhưng không ngờ, khi hắn vừa về thì người cũng đã đi hết.

Phật Sinh có chút đắc ý tranh công với hắn: “Ta cảm thấy sau này nàng ta sẽ không nhớ thương ngươi nữa.”
Hoắc Đình Vân có chút hăng hái: “Ồ? Vậy nương tử đã nói gì với bọn họ thế?”
Phật Sinh nói rõ sự thật: “Ta nói với bọn họ ta mang thai.

Ngươi cũng không phải là loại người chỉ muốn nối dõi tông đường mà không cần tình cảm.

Khi ta nói xong thì công chúa khóc lóc chạy đi rồi.”
Hoắc Đình Vân bỗng nhiên khựng lại, sau đó nhất thời trầm mặc.

Cũng không biết có phải là Phật Sinh bị ảo giác hay không, vì hình như Hoắc Đình Vân đang nín cười.

Hoắc Đình Vân khen nàng: “Chiêu này của nương tử quả thật là rất diệu, chỉ có điều…”
Phật Sinh hỏi: “Chỉ có điều thế nào?”

Hoắc Đình Vân khẽ cười nói: “Chỉ là chuyện tông thất có thai đều phải báo lên cho triều đình, nếu tới lúc đó không có đứa bé thì phải làm sao đây?”
Phật Sinh trả lời một cách rất đương nhiên: “Chẳng phải ngươi… không quá được sao? Tới lúc đó cứ bảo không giữ được đứa trẻ là được rồi.

Hoặc là nói đại phu chẩn sai, tạo hiểu lầm.”



Hoắc Đình Vân hít vào một hơi, che miệng tằng hắng một cái.

Tuy rằng mấy lời này là do hắn nói, nhưng không hiểu sao giờ phút này nghe lại vào tai thì có chút không được thoải mái cho lắm.

Thấy hắn không nói lời nào, Phật Sinh có chút hoảng: “Sao vậy? Không thể nói như thế à? Chẳng lẽ ta gây họa rồi?”
Hoắc Đình Vân lắc đầu, an ủi nàng: “Không có, ta chỉ là bị sự thông minh của nương tử làm chấn động mà thôi.

Mong rằng qua việc này, công chúa có thể nghĩ thông suốt một chút.”
Sau khi trải qua chuyện này, Phật Sinh cảm thấy cơn đau trên người mình hình như cũng bị giảm bớt mấy phần.


Trong hai ngày Phật Sinh hôn mê thì Ngụy Khởi đã từng phái người tới để hỏi thăm tình huống của những người trong phủ.

Theo lẽ thường thì Phật Sinh mới là đối tượng cần được quan tâm, nhưng khi đó nàng vẫn còn hôn mê bất tỉnh, cho nên những lời dò hỏi đều bị Hoắc Đình Vân chắn ngược trở về.

Bây giờ nghe tin Phật Sinh đã tỉnh, Ngụy Khởi đương nhiên là tiếp tục tới.

Lần trước ông ta phái thân tín tới, lần này thì lại đích thân đến.

Lúc Phật Sinh nghe được thông báo thì nàng đang ở trong phòng buồn chán chơi cờ vây một mình.

Nàng không biết chơi, cho nên chỉ có thể chơi xếp cờ thành các hình dáng khác nhau.

Mai Hương là người chơi chung với nàng, Hoắc Đình Vân hôm nay không ở trong phủ, hắn đã bị hoàng đế triệu vào cung.

Bởi vậy khi nghe tin này, Phật Sinh ngay cả quân cờ cũng không cầm chắc.

Ngụy Khởi là một người rất hung hăng, nếu như hôm nay để cho ông ta phát giác được điều gì, thì chỉ sợ dù cho người trong vương phủ có ngăn thì cũng ngăn không được.

Trái tim của Phật Sinh lập tức bị treo lên, nàng thẫn thờ ném quân cờ vào trong hộp, sau đó bảo Mai Hương dìu mình về giường.

Ngụy Khởi đích thực rất hung hăng, ông ta hoàn toàn không quan tâm tới sự ngăn cản của mọi người mà trực tiếp xông vào phòng, sau đó thâm trầm mở miệng: “Nghe nói vương phi đã tỉnh, cho nên bản tôn cố ý tới đây hỏi thăm vương phi về chuyện của thích khách đêm đó.”
Ngụy Khởi nhìn chằm chằm vào Phật Sinh, còn Phật Sinh thì cúi đầu, bàn tay trong chăn bông siết chặt, trong lòng sợ muốn chết.


Ngụy Khởi âm trầm cười: “Vương phi không cần sợ bản tôn đến vậy, bản tôn cũng không có ăn thịt người, đây cũng chỉ là mấy lời hỏi thăm theo lệ mà thôi.

Hoàng thượng đã ra lệnh cho bản tôn điều tra, bản tôn đương nhiên phải tận tâm tận lực mà làm.

Cho nên kính xin vương phi hãy nói tình hình chi tiết của đêm hôm đó cho bản tôn nghe.”
Phật Sinh đáp một tiếng, rồi dùng giọng điệu êm tai thuật lại tình huống đêm hôm đó.

Đương nhiên, Phật Sinh không phải là kẻ ngốc, vì thế nàng chỉ thuật lại nửa phần sau, còn chuyện học văn thơ trước đó thì không nhắc tới nửa lời.

Ngụy Khởi vừa nghe vừa bảo người ghi lại.

Từ đầu tới cuối, nữ tử này vẫn uôn cúi đầu không dám ngẩng mặt, một chút phong độ cũng chẳng có.

Ngụy Khởi âm thầm khinh bỉ, nhưng rồi cũng chỉ xem là nàng đang sợ hãi mà thôi.

Chỉ là trong đầu của Ngụy Khởi đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, hình như thân hình của nữ tử này có chút tương tự với người đã ám sát ông ta lần đó.

Vì thế Ngụy Khởi bèn nhìn Phật Sinh thêm vài lần.

Khi thấy Phật Sinh cứ cúi đầu không dám ngẩng lên, sự nghi ngờ trong lòng của Ngụy Khởi càng tăng cao.

Ông ta không kiên nhẫn nói: “Ngẩng đầu lên.”
Phật Sinh run lên một cái, nhưng rồi cũng chỉ có thể chậm chạp ngẩng đầu lên.

Ngụy Khởi nhớ kỹ đôi mắt của nàng, cho dù ngày ấy nàng đã che mặt, nhưng từ đầu tới cuối đôi mắt này vẫn lộ ra bên ngoài.

Chính là đôi mắt này.

Ngụy Khởi cười lạnh một tiếng.

Tốt lắm, xem ra ông ta đã xem thường Hoắc Đình Vân rồi.

Thằng nhóc này vậy mà là dám giấu người này trong vương phủ để làm vương phi.

Vương phi? Ha, vương phi của hắn rõ ràng là con gái của Thứ sử Nam Châu Đỗ Như Yên, mà không phải là thích khách của Hắc Thạch.

Bọn họ lừa trên gạt dưới, rốt cuộc là có mưu đồ bí mật gì? Chẳng lẽ suy đoán của ông ta là sự thật?

Bàn tay đang đặt trên bàn của Ngụy Khởi bất giác siết chặt lại, suy nghĩ đầu tiên của ông ta chính là bắt nữ tử này về để điều tra, nhưng khi nghĩ lại thì ông ta cũng không ngại chờ thêm một chút.

Thấy ánh mắt bỗng nhiên thay đổi của Ngụy Khởi, lòng của Phật Sinh nguội lạnh như tro tàn, ông ta chắc chắn đã nhận ra nàng rồi.

Xong, xong hết thật rồi.

“Đa tạ vương phi đã phối hợp, vậy bản tôn xin phép đi trước.” Ngụy Khởi ngoài cười nhưng trong không cười nói, lúc đó còn thâm trầm nhìn Phật Sinh một cái.

Sau khi Ngụy Khởi rời đi thì Phật Sinh mới dám thả lỏng, lúc này lưng của nàng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng cũng không tránh khỏi nôn nóng.

Phải làm sao mới ổn đây? Ánh mắt kia của Ngụy Khởi đã chứng minh ông ta nhất định đã nhận ra nàng, liệu nàng có làm liên lụy tới Hoắc Đình Vân không?
Phật Sinh ngã xuống đệm mềm, trong nhất thời không biết phải làm sao cho tốt.


Hôm nay Hoắc Đình Vân được triệu vào cung, đầu tiên là chơi cờ với hoàng đế, sau đó lại cùng ông ta trò chuyện một lúc.

Trò chuyện xong, hoàng đế lại mời thái y tới bắt mạch cho Hoắc Đình Vân.

“Thế nào rồi? Có chuyển biến tốt hay không?”
Thái y vẻ mặt ngưng trọng, không dám nhiều lời: “Hồi bẩm hoàng thượng, hình như là có chút chuyển biến tốt.”
Hoàng đế hừ lạnh: “Có là có, không có là không có, cái gì mà hình như là có? Ngươi đang muốn khi quân phạm thượng đúng không?”
Hoắc Đình Vân vội giúp thái y giải vây: “Hoàng thượng bớt giận, cơ thể của thần thần biết rõ, chẳng qua cũng chỉ là như thế thôi, thái y muốn giúp thì cũng giúp không được.”
Hoàng đế u sầu nhìn hắn một cái: “Đình Vân… ngươi đừng nói như vậy.”
Hoắc Đình Vân cúi người ho khan, kịch liệt tới mức như muốn ho cả hai lá phổi ra ngoài.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn thật sự ho tới ngất xỉu.

Hoàng đế vội vàng sai người đỡ hắn đi nghỉ ngơi, Hoắc Đình Vân ngủ một hồi lâu thì mới có thể tỉnh lại.

Hai người đồng thời thở dài, cũng không biết là ai nhắc đến Hoắc Tri Ý trước.

Hoắc Đình Vân thở dài nói: “Nếu như phụ thân còn sống…”
Hoàng đế cũng thở dài: “Haizz, đều do trẫm.

Nếu năm đó trẫm ngăn huynh ấy lại, thì…”
Hoắc Đình Vân lắc đầu: “Không liên quan tới hoàng thượng, chỉ là…”
Năm đó Hoắc Tri Ý lãnh binh tới biên cảnh dẹp loạn, lại ngoài ý muốn chết trận sa trường.

Lúc đó tất cả mọi người đều nói đó là chuyện ngoài ý muốn, nhưng mẫu thân của Hoắc Đình Vân lại nói với hắn rằng chuyện này có người hãm hại.

Sau này mẫu thân cũng mất.

Nhưng từ đầu tới cuối, Hoắc Đình Vân vẫn luôn nhớ tới mẫu thân, hắn bày mưu tính kế lâu như vậy cũng chỉ vì muốn tìm ra kẻ chủ mưu, báo thù cho phụ thân.

Nguyên nhân khiến Hoắc Đình Vân giấu tài, luôn luôn cáo ốm, thể trạng yếu là vì muốn mê hoặc địch nhân.


Hắn điều tra rất nhiều năm, từng nghi ngờ người của nhị phòng, cũng nghi cả những kẻ có hiềm khích với phụ thân.

Hắn tra tới tra lui, cuối cùng tra tới được Ngụy Khởi.

Kẻ chủ mưu năm đó gần như chính là Ngụy Khởi, nhưng Ngụy Khởi là ai? Ông ta mạnh tới mức nào, khó vặn ngã bao nhiêu, Hoắc Đình Vân đều hiểu rõ.

Hắn khổ tâm trù tính bấy lâu, cũng chỉ vì đợi tới ngày có thể kéo Ngụy Khởi.

Nhưng Hoắc Đình Vân lại không biết, liệu hoàng đế có biết những chuyện này hay không.

Trong mấy năm này, Hoắc Đình Vân cũng từng thăm dò hoàng đế mấy lần, nhưng mỗi lần như thế thì ông ta đều bày ra cái dáng vẻ vô cùng bi thương, nhìn không có điều gì kỳ lạ.

Nhưng nếu hoàng đế có biết, mà không thể làm được gì thì Hoắc Đình Vân cũng có thể hiểu cho.

Dù sao thì thế lực của Ngụy Khởi, không phải là thứ có thể tùy tiện đụng vào được.

Chỉ có điều, thứ mà Hoắc Đình Vân hắn muốn làm thì nhất định phải làm cho bằng được.

Hoàng đế sai người đưa Hoắc Đình Vân trở về.

Nhưng hắn vừa về tới thì đã nghe người trong phủ báo lại rằng Ngụy Khởi đã tới tìm vương phi để hỏi chuyện.

Bất chợt, lòng Hoắc Đình Vân cảm thấy rất nặng nề.

Phật Sinh nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Nhưng trong lòng như có sóng to gió lớn, dù nàng có làm cách nào thì cũng không thể ngủ được.

Nàng vô cùng lo lắng, thậm chí ngay cả việc Hoắc Đình Vân về bao lâu rồi cũng không biết.

Hoắc Đình Vân bỗng nhiên ngồi xuống giường, dọa Phật Sinh giật nảy mình.

“Ngươi về rồi à?” Tầm mắt của nàng cứ liên tục trốn tránh, nhìn thôi thì cũng biết đã xảy ra chuyện.

Hoắc Đình Vân nắm chặt tay nàng, hỏi: “Hôm nay Ngụy đốc công đã đến à? Có phải ông ta đã làm nàng sợ rồi không?”
Phật Sinh lắc đầu: “Không sao.”
Ngày thường nàng rất thích nói nhiều, nhưng hôm nay lại trả lời rất ngắn gọn.

Hoắc Đình Vân nheo mắt, hỏi: “Trưa nay muốn ăn cái gì? Giò heo kho tàu được không?”
Nhưng tâm thần của Phật Sinh lại cứ không yên, nàng đáp: “Chu đại phu nói không thể ăn cái đó.”
Hoắc Đình Vân cười nói: “Cũng đúng, nếu không nghe lời, Chu tiên sinh lại bắt đầu lải nhải.”
Phật Sinh gật đầu: “Ừm.”
Phải làm sao bây giờ? Hay là nàng bỏ trốn trước? Cho dù thế nào thì cũng không thể để Ngụy Khởi bắt được nàng ở trong U Vương Phủ được.

Tới lúc đó, chỉ cần Hoắc Đình Vân nói là mình không biết gì hết thì chắc có lẽ sẽ không sao đâu nhỉ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận