Dường như Ngụy Khởi có chút không kiềm chế được, vì vậy giọng nói nghe ra có chút run rẩy: “Không ai có thể kháng cự sự cám dỗ của kho báu, không một ai.
Ngươi hiểu không? Đó là sự giàu có tối cao, sự hấp dẫn của trường sinh.”
Phật Sinh hơi sửng sốt, dùng cái đầu không thông minh của mình nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Hoắc Đình Vân từng nói với nàng mẫu thân hắn là người của Thiên Mật Tộc, như vậy nhất định hắn sẽ biết cái gọi là kho báu của Thiên Mật Tộc.
Hắn đã nói từng điều tra nàng, vậy chắc chắn cũng biết tin nàng giữ thánh vật.
Nhưng từ đó đến nay đã bao lâu mà hắn cũng không hỏi tới câu nào…
Giả sử hắn thật sự có ý đó nên mới cố ý tiếp cận nàng thì cũng không đến mức tới tận hôm nay vẫn chưa từng mở miệng.
Nào chỉ là chưa từng mở miệng, thậm chí còn không nhắc tới chủ đề tương tự nữa là.
Hơn nữa, cho dù hắn vì thứ đó thật thì cũng không cần phải hi sinh… cơ thể chính mình.
Hắn có thể giống Ngụy Khởi, trực tiếp bắt nàng lại, nghiêm hình tra hỏi.
Loại người không thể chịu được khổ như Phật Sinh bị tra hỏi tất nhiên sẽ nói hết, cần gì phải tốn công tốn sức như thế chứ?
Vì vậy Phật Sinh cảm thấy Ngụy Khởi đang lừa nàng.
Nhất định là ông ta muốn ly gián bọn họ, tiện kiếm lợi từ bên trong.
Nàng không ngu như vậy đâu, Phật Sinh thầm nghĩ, chỉ là ngoài mặt giả vờ cực kỳ khiếp sợ: “Không thể nào, ngươi gạt ta.”
Ngụy Khởi rất hài lòng với phản ứng của nàng, nở nụ cười: “Đứa nhỏ ngốc, sao ta lại gạt ngươi được? Tình yêu gì chứ, đêu là giả dối, không vững chắc, chỉ có quyền thế, địa vị và tài phú, những thứ nắm chắc trong tay mình mới là thật.”
Đột nhiên Ngụy Khởi trầm mặc hồi lâu, sau đó tự lẩm ẩm thuyết phục bản thân.
Đúng vậy, tình yêu đều là giả dối, đều dùng để gạt người.
Giống như nữ nhân kia, một mặt nói thương ông ta, mặt khác lại không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo, tằng tịu với người ta.
Tình yêu cái gì, hừ, tất cả đều là giả dối.
Chỉ có quyền thế và tài phú là thật, là thật…
Phật Sinh nhìn dáng vẻ điên điên khùng khùng này của ông ta, thông minh quyết định câm miệng trước, miễn cho kích thích ông ta, ông ta mất hứng một cái sẽ giải quyết mình.
Đột nhiên Ngụy Khởi nhìn về phía nàng cười lạnh: “Ngươi sợ ta à? Ngươi sợ ta giết ngươi sao? Yên tâm đi, ngươi vẫn còn có ích.”
Ông ta còn muốn dùng nữ nhân này để uy hiếp Hoắc Đình Vân, bắt Hoắc Đình Vân giúp ông ta tìm ra kho báu.
Chỉ cần tìm được kho báu là ông ta có thể biến thành một nam nhân có quyền lực và tài phú vô hạn!
Ông ta cười rộ lên, càng cười càng lớn tiếng.
Phật Sinh yên lặng tránh sang một bên xa hơn một chút, hơn nữa nghĩ đến lời nói của ông ta, nàng còn có ích, đơn giản là dùng để dụ Hoắc Đình Vân tới.
Hình như đã đến giờ phút nào đó…
Lỡ như Hoắc Đình Vân tới đây có thể sẽ rất nguy hiểm.
Lỡ như Hoắc Đình Vân không đến đây, chẳng phải nàng sẽ rất lúng túng ư?
Có điều Hoắc Đình Vân đã từng nói, chân tướng cái chết của phụ thân hắn điều tra tới cuối cùng đã tra tới chỗ Ngụy Khởi.
Vì vậy có lẽ cho dù không có nàng, nhất định hắn cũng sẽ tới tìm Ngụy Khởi để chấm dứt.
Phật Sinh một mình suy nghĩ miên man, bất tri bất giác dược hiệu của thuốc mê đã tan hoàn toàn, tay chân nàng bắt đầu cảm thấy có sức.
Đương nhiên, nàng cũng bắt đầu cảm thấy bị dây thừng trói đau.
Nhưng nàng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ nên đành phải chịu đựng.
Nàng không biết đã đi tới đâu, đương nhiên cũng không biết Ngụy Khởi muốn đi đâu.
Tới buổi tối, xe ngựa mới xem như dừng lại.
Phật Sinh bị người đưa xuống xe, nhốt vào một căn phòng trống.
Chẳng mấy chốc có người tới đưa đồ ăn cho nàng, là một tiểu cô nương.
Phật Sinh thử bắt chuyện vơi nàng ấy nhưng phát hiện hình như nàng ấy là một người điếc nên nhất thời không nói gì nữa.
Ăn cơm xong chỉ còn lại một mình nàng trong phòng.
Bở vì tay chân đều bị trói, nằm thế nào cũng không thoải mái nên cả đêm Phật Sinh ngủ không yên ổn.
Có lẽ vì ngủ không ngon nên cũng mơ thấy ác mộng.
Trong mơ, Hoắc Đình Vân nói với nàng đúng là hắn lừa nàng.
Phật Sinh hoảng hốt hỏi hắn lừa mình chuyện gì, cũng không thể là vì cái thánh vật xấu xí kia thật đúng không.
Hoắc Đình Vân lắc đầu, nói rằng chỉ là lừa nàng về việc cơ thể mìng không khỏe.
Sau đó Phật Sinh liền tỉnh giấc.
Nghiêm túc mà nói, chuyện này hình như cũng không phải ác mộng.
Nhưng rất kỳ lạ.
Lúc Phật Sinh dậy trời đã lờ mờ sáng.
Hôm nay không có bất kỳ động tĩnh gì, chỉ yên tĩnh ăn cơm rồi ngủ.
Ngụy Khởi cho người tới xem Phật Sinh, hỏi động tĩnh của nàng, hạ nhân đáp: “Bẩm đốc công, nữ nhân kia không có động tĩnh gì.”
Ngụy Khởi nhẹ gật đầu, ông ta đã phái người truyền tin tức cho Hoắc Đình Vân, hẹn hắn tới nơi này gặp mặt.
Nếu hắn nhanh, có lẽ tối nay sẽ đến nơi.
Ngụy Khởi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Hiển nhiên ông ta muốn càng nhanh càng tốt, nhưng ông ta cũng hiểu dục tốc bất đạt, có một số việc phải làm từ từ mới tốt.
Hoắc Đình Vân chỉ có thể đi một mình, không được nói cho người khác biết, lại càng không được dẫn theo người tới.
Sau khi Hoắc Đình Vân nhận được tin tức không bao lâu liền quyết định xuất phát, nhung Hướng Cố lại khuyên can: “Vương gia, ngài thật sự muốn đi một mình sao?”
Hoắc Đình Vân hừ lạnh một tiếng: “Đi một mình thì có hề gì, nếu ông ta muốn kho báu thì sẽ không làm gì ta.
Yên tâm đi, mọi chuyện hãy theo như kế hoạch mà làm.” Tính toán nhiều năm như vậy tất nhiên là vì giờ phút này.
Không chỉ có Ngụy Khởi không chờ được, Hoắc Đình Vân cũng không chờ được.
Một mình Hoắc Đình Vân cưỡi ngựa tới đây, sớm hơn thời gian dự đoán một canh giờ.
Nhìn Hoắc Đình Vân đơn thương độc mã, Ngụy Khởi vỗ tay: “Tốt, không hổ là con trai Hoắc Tri Ý, có can đảm.”
Hoắc Đình Vân xuống ngựa, nhìn về phía Ngụy Khởi, ánh mắt đảo qua một vòng, không phát hiện Phật Sinh: “Nếu ta đã tới, vậy người đâu?”
Ngụy Khởi chậc chậc cảm thác: “Sao? Ngươi thật sự động lòng với nàng ta à? Ta còn tưởng rằng ngươi muốn kho báu hơn chú?”
Trên mặt Hoắc Đình Vân tỏ vẻ chê bai: “Kho báu? Ta không có hứng thú.” Sỡ dĩ hắn cảm thấy hứng thú với tin tức của Thiên Mật Tộc như vậy chỉ là vì không muốn để cho quá nhiều người biết chuyện kho báu.
Vì một kho báu, nhất định sẽ đầu rơi máu cảy, sẽ có vô số người chết đi vì nó, đó không phải chuyện tốt.
Ngụy Khởi a một tiếng, hiển nhiên không tin.
Nhưng nếu người đã đến, mục đích của ông ta đã đạt được.
Ngụy Khởi ra lệnh một tiếng liền có người đưa Phật Sinh bị trói ra ngoài.
Ngoại trừ hơi chật vật thì nàng không bị thương tật gì.
Phật Sinh nhìn Hoắc Đình Vân, mới một ngày không gặp nàng lại hơi nhớ hắn.
“Ngươi đã đến rồi.” Phật Sinh và hắn nhìn nhau từ xa.
“Ừ.” Hoắc Đình Vân đáp lại.
Ngụy Khởi cười châm chọc, ngắt ngang đối thoại của bọn họ: “Đừng trình diễn vở kịch tình cảm sinh ly tử biệt gì ở đây, nếu đã tới, còn không tiếp đãi khách cho tốt đi?”
Thủ hạ của Ngụy Khởi liền vây quanh Hoắc Đình Vân, đưa hắn tới một căn phòng khác, hình như là phòng tiếp khách.
Người nọ đè Hoắc Đình Vân ngồi xuống, Ngụy Khởi thì ngồi bên kia, nói với hắn: “Nếu ngươi đã đến, ta sẽ nói thẳng, không nói những lời dối trá không thực tế kia.
Đồ đâu? Ngươi có mang theo không?”
Hoắc Đình Vân lấy ra một đôi khuyên tai từ trong tay áo, ném lên bàn: “Tất nhiên có mang theo.”
Một cái khuyên tai luôn nằm trong tay hắn, không ngờ rằng Phật Sinh thật sự giữ một cái khác, còn tùy tiện ném vào phòng của vương phủ như vậy.
Trước khi tới hắn phải phái người tìm kiếm một phen mới tìm ra.
Lúc trước hắn thăm dò Phật Sinh, còn tưởng rằng nàng thật sự không lấy, có điều chuyện này không còn quan trọng nữa.
Ngụy Khởi câm đôi khuyên tai này như nhặt được của quý: “Đây là đôi thánh vật của Thiên Mật Tộc u? Ha ha ha ha ha coi như không tệ, kho báu… kho báu của ta…”
Ông ta cẩn thận xem xét hồi lâu mới buông thứ đó xuống nhìn Hoắc Đình Vân: “Đã vậy ta sẽ nói luôn, chỉ cần ngươi giúp ta tìm được kho báu, ta lấy được thứ mình muốn sẽ thả các ngươi đi, quyết không nuốt lời.”
Hoắc Đình Vân chỉ hừ nhẹ một tiếng.
Ngụy Khởi muốn thả hắn, hắn còn không bằng lòng buông tha Ngụy Khởi đây.
Có điều bây giờ đương nhiên không thể nói chuyện đó được.
“Được.” Hắn dứt khoát nhận lời.
Ngụy Khởi nghiêng mắt nhìn hắn: “Ngươi không sợ ta sẽ nuốt lời sao?”
Hoắc Đình Vân chỉ cười cười.
Hai người đạt thành hiệp nghị, ngày hôm sau liền xuất phát đến thánh địa của Thiên Mật Tộc.
Trong đêm Hoắc Đình Vân tới gặp Phật Sinh, ngủ cùng một phòng với nàng.
Phật Sinh chớp mắt, có chút lúng túng.
“Đã lâu không gặp…”
Hoắc Đình Vân chỉ tiến lên, nhẹ nhàng ôm người vào lòng.
Hắn vuốt ve sợi tóc nàng, nghe tiếng nhịp tim của nàng.
Tuy không nói một lời nhưng chẳng hiểu sao Phật Sinh lại cảm thấy đã nói rất nhiều.
Ví dụ như, không có việc gì là tốt rồi; ví dụ như, yên tâm đi.
Tóm lại là… giờ phút này dựa vào ngực hắn, bỗng nhiên Phật Sinh cảm thất rất có cảm giác an toàn.
Ngay cả Ngụy Khởi cũng trở nên không đáng sợ như vậy nữa.
Nàng khẽ thở dài, hơi xấu hổ đưa tay, nhẹ nhàng khoác lên lưng hắn, nhỏ giọng nhắc lại chuyện cũ: “Hình như ngươi lừa ta rất nhiều.”
Lừa hết chuyện này đến chuyện khác.
Chưa thấy ai như vậy, thẳng thắn chỉ là thẳng thắn một chuyện.
Hoắc Đình Vân dời tay của nàng ra sau, cho nàng ôm chặt cả người mình: “Không có, ta vốn định nói với nàng, nhưng còn chưa kịp nói thì nàng đã rời khỏi ta.
Sau đó… ta chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao.”.