Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu


Liễu Hàm Liên ra ngoại thành đạp thanh, thế nhưng gặp thổ phỉ cản đường, may mắn có ân nhân cứu giúp nàng mới thoát khỏi hiểm cảnh.



Hoảng hốt nhìn thoáng qua, nàng cảm thấy vừa gặp đã yêu ân nhân của mình, đêm đó còn mơ một giấc mộng xuân đáng xấu hổ, từ nay về sau nàng chỉ thầm muốn lấy thân báo đáp.



Rốt cuộc nàng cầu được ước thấy, không ngờ ân nhân đến nhà dạm hỏi!



Nàng bất chấp thẹn thùng, cười đồng ý, đêm động phòng hoa chúc chẳng khác nào thành tiên, sau đó bỗng phát hiện.

.

.



Dường như ân nhân không phải người ?



Ngay cả việc nàng cho rằng mình báo ân, cũng chẳng đơn giản như vậy!









Tiết trời cuối xuân, thành Thanh Dương thức tỉnh trong gió xuân ấm áp, mặt trời lơ lửng trên nền trời xanh, len vào cửa sổ chiếc xe ngựa rộng rãi vững chắc đang đi qua cửa thành, chạy về hướng núi Lê cách đó không xa.

Đúng dịp cây cỏ tươi tốt, chim oanh lượn bay hót ríu rít, thảm thực vật xanh biếc trải dài dưới chân núi, Liễu Hàm Liên hẹn bằng hữu tốt du ngoạn đạp thanh, có điều nàng tới hơi sớm, dưới chân núi ngoại trừ nàng thì cũng chỉ có mấy hạ nhân theo nàng ra ngoài.

Liễu Hàm Liên là đích nữ Liễu gia, mà Liễu gia lại là thế gia hiểm hách nhất thành dưới chân núi Lê.

Tuy từ nhỏ sống trong nhung lụa nhưng nàng lại vô cùng tốt tính, chưa từng nổi giận đánh chửi hạ nhân, thỉnh thoảng còn phát cháo miễn phí cho người nghèo, hoặc giúp đỡ phụ nhân già yếu và trẻ con.

Chưa tới mười sáu tuổi, nàng đã được mọi người trong thành tán thưởng là một cô nương tốt.

Tỷ muội tốt khoan thai đến chậm, Liễu Hàm Liên chờ đến nhàm chán, nàng xuống xe thưởng thức hương cây cỏ tươi mát, quen tay lấy một khối đá bằng quả trứng gà từ trong túi thơm ra, bỏ vào lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Khối đá này không quý giá gì, chẳng là hơi khác các khối đá bình thường một chút.

Hình dáng như trứng gà, chất đá trong như lưu ly nhưng hơi mờ, soi dưới ánh nắng có thể thấy một đám khói xanh tản ra từng sợi như tim đèn, nếu quan sát kỹ còn thấy được dường như các sợi khói xanh đó đang lay động.

Liễu Hàm Liên không nhớ vì sao nàng lại có được hòn đá này, nàng chỉ biết mình rất thích nó, từ nhỏ đã bảo người may túi thơm cất giữ cẩn thận, những lúc rảnh rỗi thì lấy ra vuốt ve một phen, thói quen đó duy trì đến bây giờ.

Nàng cầm hòn đá đi lòng vòng, trong lòng thầm buồn bực, chỉ là một hòn đá mà thôi, hà cớ gì cứ ngắm không đủ, trong lúc rối rắm thì không ngờ tỷ muội tốt của nàng đã đến.

Kim Nhược Hà cười đi đến bên cạnh nàng rồi đưa tay véo má nàng một cái, "Hay lắm, uổng công ta sợ muội chờ lâu sốt ruột cho nên liều mạng chạy tới, nào ngờ muội chỉ lo ngắm bảo bối của mình!"

"Nhược Hà tỷ tỷ, sao giờ tỷ mới đến?" Liễu Hàm Liên bị véo cũng không tức giận, đầu tiên nàng cất hòn đá vào lại túi thơm rồi mới kéo tay Kim Nhược Hà nói: "Muội chờ tỷ lâu lắm rồi đó!"

Kim Nhược Hà là con gái thợ săn, mấy năm trước lên núi xem bẫy thú, nàng vô tình gặp Liễu Hàm Liên đang lạc đường, nàng lớn hơn Liễu Hàm Liên một tuổi, từ đó hai cô nương trở thành bạn khuê mật.

"Thật ngại quá thật ngại quá, ta vừa lên chợ bán hai con gà rừng, kết quả đến trễ!" Nói xong Kim Nhược Hà giơ túi giấy trên tay lên quơ quơ trước mặt Liễu Hàm Liên, "Đây này, không phải mua về chuộc lỗi với muội hay sao?"

"Aaaaa.

.

.

Là bánh hạt dẻ!" Liễu Hàm Liên cầm lên lấy một cái cho vào miệng, cảm giác mềm mại ngọt ngào tan ra giữa răng môi, nàng vui vẻ cười vành mắt cong cong, "Được rồi, nể tình bánh hạt dẻ, muội sẽ không giận tỷ!"

Mặt Liễu Hàm Liên là mặt trứng ngỗng điển hình, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng, lúc không cười ngây thơ non nớt, lúc cười rộ lên càng đáng yêu, thấy thế Kim Nhược Hà lại ngứa tay, nhéo nhéo má nàng thêm mấy cái.

Vào thời điểm này mấy năm trước du khách đã chen chân chật kín núi Lê, thế nhưng năm nay lại chẳng thấy bóng người nào, Liễu Hàm Liên cảm thấy buồn bực, bèn phái một vú già đi nghe ngóng nguyên nhân, còn nàng và Kim Nhược Hà thì đi bộ đến đình nghỉ mắt giữa sườn núi trò chuyện.

Cảnh xuân chan hoà, ánh nắng ấm áp, Liễu Hàm Liên và Kim Nhược Hà ngồi trong lương đình, nha hoàn bày biện trà nóng và thịt khô do chính tay Liễu Hàm Liên làm mang từ nhà theo, Kim Nhược Hà không khách sáo ăn một miếng rồi khoa trương cảm thán: "Tay nghề muội càng ngày càng cao, một cô nương tốt thế này, tương lai ai được hời đây!"


"Muội chỉ thích xuống bếp mà thôi, nào có tốt như tỷ nói?"

"À, ta nghe người ta nói.

.

.

Cửa nhà muội sắp bị bà mối đạp hỏng rồi, sao nào, trong lòng muội đã chọn được ai chưa?"

Liễu Hàm Liên cũng thở dài, "Phụ mẫu cũng bảo muội đã đến tuổi, nên sớm chọn người phù hợp, có điều muội lại chẳng muốn gả!"

"Tại sao? Ta nhớ khi đi thắp hương muội có vô tình gặp mấy vị công tử mà, nghe nói ai cũng tuấn tú lịch sự, chẳng lẽ muội không vừa ý người nào?"

Liễu Hàm Liên lắc đầu, "Nói vô tình gặp gỡ, thật ra là có sắp xếp hết cả đấy, tự bản thân muội cũng không giải thích được nguyên nhân, dẫu sao chính là không muốn.

Nếu được muội chỉ muốn ở cả đời với phụ mẫu, nghĩ thôi đã cảm thấy khó thực hiện."

Kim Nhược Hà chưa định chung thân, cho nên tình huống như vậy cũng không biết phải xử lý thế nào, nàng chỉ có thể hết lòng an ủi: "Muội đừng quá lo lắng, Hoàn Hoàn của chúng ta là cô nương tốt như vậy, nhất định sẽ tìm được lang quân như ý!"

Hoàn Hoàn là nhũ danh của Liễu Hàm Liên, nàng còn muốn phản bác rằng chuyện này không đúng thì bỗng nhìn thấy trong bụi cỏ, một con thỏ nhỏ ngơ ngác chạy vào đình nghỉ mát.

"Aaaaa.

.

.

Là thỏ con!"

Liễu Hàm Liên thích nhất là các loài động vật nhỏ lông xù này, nàng vui đến nỗi hai mắt toả sáng, chậm rãi tiến lại gần thỏ con, thử thăm dò vươn tay ra.


Nhìn thỏ con với bộ lông vừa mềm vừa dày, nếu nàng có thể sờ thử, cảm giác kia tốt cỡ nào!

Cảm giác rung động vừa mới nhen nhóm trong lòng, Liễu Hàm Liên lại bị sự thật hung ác tạt cho một gáo nước lạnh.

Vừa thấy nàng đến gần, thỏ rừng tỏ vẻ như gặp phải dã thú có thể ăn thịt nó bất cứ lúc nào, nó phát ra tiếng kêu đầy sợ hãi rồi hoảng loạn chạy bừa, đâm đầu lao xuống sườn núi.

Liễu Hàm Liên vội đuổi theo, "Này, đừng chạy về phía đó, rơi xuống bây giờ!"

Thỏ rừng linh hoạt nhẹ nhàng, chân giẫm tảng đá thẳng đường chạy trốn, cuối cùng bình an vô sự không thấy bóng dáng.

Lúc này Liễu Hàm Liên mới yên lòng rồi chán nản phán một câu: "Quả nhiên vẫn như thế."

Ở sau lưng nàng, Kim Nhược Hà kiềm lòng không đậu cười ha ha, "Thật không hổ là muội, thỏ rừng chẳng thà lao xuống sườn núi chứ không dám đến gần muội! Đại Hoàng nhà ta dữ như vậy, thế nhưng lần đầu tiên gặp muội cũng bị muội doạ đến nỗi cụp đuôi tè bậy!"

Liễu Hàm Liên ai oán nhìn nàng một cái, "Hừ, tỷ lại cười muội!"

"Nhắc tới mới nói, ta cũng rất tò mò, muội còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?" Kim Nhược Hà rất có phong phạm bạn xấu, lau nước mắt sống vì cười quá nhiều nơi khoé mắt rồi nói tiếp: "Trên núi Lê nhiều dã thú cỡ nào, muội đi lạc lâu như vậy mà một con rắn nhỏ cũng không thấy bóng dáng, thật sự không hiểu tại sao chúng nó lại sợ muội đến thế!"

"Muội càng muốn biết hơn tỷ, rốt cuộc là tại sao vậy chứ?" Nàng đã lớn ngần này, từ trước đến nay chưa từng được động vật yêu thích, ngay cả sờ một cái cũng không được.

Vừa dứt lời, trên ngọn cây cao cao trong rừng, một bóng đen nhẹ vút qua.







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận