Liễu Hàm Liên mơ mơ màng màng, đầu óc không tỉnh táo lắm, tại sao bị ân nhân hôn ngực xong, nơi riêng tư đầy ngượng ngùng kia lại càng ngứa ngáy khiến người ta dằn lòng không được? Nàng chỉ cảm thấy chân ân nhân quá nóng, ngang ngược chặn trước miệng huyệt, nếu được xoa thì thoải mái biết bao.
Mỗi lần lưỡi hắn liếm mút nhũ hoa đều làm cho tiểu huyệt nàng tê ngứa, nàng hơi sợ, bản năng mách bảo khiến nàng muốn chạy trốn, thế nhưng ân nhân quá mức bá đạo, cứ mút chặt nhũ hoa nàng không tha, nếu nàng có ý trốn tránh, hắn sẽ càng mút ác liệt hơn.
Nàng chẳng còn cách nào, chỉ có thể tỉnh tỉnh mê mê cưỡi trên đùi Bồ Duệ Minh mà ma sát, tiểu huyệt ngứa ngáy cọ vào đôi chân dài khỏe khoắn nóng bỏng, mật dịch dầm dề tác động khiến tiểu hạch dần dần đứng thẳng, thoải mái đến nỗi nàng quên hết tất cả.
Điệu bộ Liễu Hàm Liên ở trong mắt Bồ Duệ Minh chính là động dục cầu hoan, cặp mông tròn ngạo nghễ ưỡn lên toả ra dâm hương, nàng vừa rên rỉ vừa ma sát, mỗi một lần cọ là một luồng nhiệt nóng hổi dâng trào, chẳng mấy chốc đã làm đũng quần hắn ướt đẫm.
Dưới thân ướt át trơn trượt, tiểu hạch càng cọ càng sưng to, chạm nhẹ một cái đã khiến Liễu Hàm Liên run lẩy bẩy, nàng càng ra sức vặn vẹo vòng eo, vừa sơ ý một chút, huyệt mềm đang dán chặt lên đôi chân dài mạnh mẽ của hắn đã tuột xuống, nàng ngã nhào vào lồng ngực hắn, hai thân thể tiếp xúc không một khe hở.
Mới lần đầu tiên mà đã bị kích thích nhường này, nhuỵ hoa run rẩy nở rộ, cả người Liễu Hàm Liên mềm nhũn nằm trong lòng Bồ Duệ Minh, nàng ôm chặt hắn, miệng liên tục ngâm nga, "Ân nhân.
.
.
Ưm.
.
.
Ta sướng quá.
.
."
Biết rõ vì trúng độc dâm của rắn tinh nên nàng mới cầu hoan hắn, Bồ Duệ Minh vốn có hơi do dự, song mùi hương ngòn ngọt dâm đãng trên người nàng càng lúc càng nồng, thú tính dồn nén lâu ngày trong lòng hắn rốt cuộc cũng phá tan gông cùm xiềng xích.
Buông tha nhũ hoa đã bị mình chơi đùa rất lâu, Bồ Duệ Minh tách hai chân nàng ra, sau đó cẩn thận quan sát đánh giá huyệt mềm ướt sũng.
Hoa huyệt hồng hào non mềm mọng nước toả hương thơm ngào ngạt, trên cánh hoa mịn như đậu hũ không mang chút cỏ thơm, cứ như vậy trần trụi xuất hiện trước mắt Bồ Duệ Minh, miệng huyệt ngậm nước xuân, cánh hoa phóng đãng mấp máy, bị hắn nhìn hồi lâu, từng luồng dâm thuỷ óng ánh chậm rãi chảy ra.
Huyết mạch sôi trào, Bồ Duệ Minh trầm giọng cười nói: "Ướt đến thế cơ à!"
Liễu Hàm Liên mắc cỡ không chịu nổi, tuy chỉ là giấc mơ, nhưng nàng vẫn không thể tiếp nhận ánh mắt như nóng rực như lửa của ân nhân, cứ chăm chú ngắm nơi riêng tư của nàng không chịu rời.
Nàng giãy giụa muốn chạy trốn, Bồ Duệ Minh chỉ nhẹ nhàng nhấn một cái đã khiến cho nàng không thể nhúc nhích, hai chân nàng còn không biết xấu hổ dang rộng trước mặt hắn, lúc này đầu hắn đã chui vào giữa hai chân nàng, hơi thở ấm áp phả lên hoa huyệt đang e ấp.
"Đừng mà.
.
.
Chỗ này.
.
.
Không cho nhìn.
.
."
"Xinh đẹp như thế, tại sao không cho nhìn?" Chóp mũi cao vút của Bồ Duệ Minh cọ cọ cánh hoa rồi hít sâu một hơi, hương thơm ngọt ngấy khiến người ta phát cuồng, "Nàng đã là người của ta, không cho ta ngắm, chẳng lẽ muốn cho người khác ngắm hửm?"
Liễu Hàm Liên xấu hổ đến nổi ứa nước mắt, hai bàn tay bé nhỏ cuống quýt che hoa huyệt lại, "Ai cũng không được nhìn.
.
.
A.
.
.
Ân nhân.
.
.
Chàng.
.
."
"Đương nhiên người khác không thể nhìn, có điều ta.
.
.
Chẳng những có thể nhìn, mà còn có thể làm chút chuyện khác!"
Bồ Duệ Minh hoàn toàn không cho phép nàng nói hết lời, một tay hắn nắm hai cổ tay nàng, sau đó nhanh chóng liếm lên không cho nàng có cơ hội khước từ.
Liễu Hàm Liên còn chưa kịp hiểu lời hắn nói là có ý gì, thì cửa mình tê ngứa đã bị đồ vật ướt át trơn mềm xẹt qua, vật kia hơi gồ ghề, cuốn đi một ít xuân thuỷ lành lạnh nơi cửa huyệt, thậm chí còn vói vào bên trong.
Nàng cong người lên, cơ thể run run, thịt non mẫn cảm trong huyệt bị vật vừa thô ráp vừa mềm mại kia liếm láp, sướng đến nỗi nàng váng đầu hoa mắt, "A a.
.
.
Ư.
.
.
Chàng đang làm gì thế.
.
.
Sướng quá.
.
."
"Nàng đoán xem!"
Bồ Duệ Minh ngẩng đầu, ngón tay với từng khớp xương rõ ràng chậm rãi lau mật dịch bên khoé môi, khuôn mặt diễm lệ càng thêm lẳng lơ câu hồn, nhất là đôi mắt sâu thẳm kia, quả thật có thể hút linh hồn nàng vào trong.
Liễu Hàm Liên bị sắc đẹp hiếm có trên thế gian mê hoặc, nàng chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn, Bồ Duệ Minh cười cười nhìn lại nàng, sau đó chôn đầu vào giữa hai chân nàng lần nữa, liếm hôn xuân thuỷ đang róc rách chảy khỏi hoa huyệt.
Lưỡi dài linh hoạt tách mở hai cánh hoa, cắm thẳng tắp vào hoa huyệt, đầu lưỡi hơi sần sùi quấn quýt liếm mút chất lỏng nơi vách thịt non mềm mọng nước, những nơi đầu lưỡi lướt qua mang đến cảm giác thoải mái đến nỗi Liễu Hàm Liên chỉ muốn lớn tiếng rên rỉ thoả thích.
Lúc này rốt cuộc Liễu Hàm Liên cũng hiểu hắn đang làm gì, không ngờ, không ngờ ân nhân lại.
.
.
lại liếm chỗ đó của nàng!
"Đừng liếm.
.
.
A a.
.
.
Ưm.
.
.
Chỗ đó bẩn.
.
.
Sao chàng có thể.
.
."
"Bẩn?" Giọng nói trầm khàn xen lẫn ham muốn nồng đậm, "Sao lại bẩn chứ? Mật huyệt tươi non, liếm bao nhiêu lần cũng không thấy đủ, chẳng lẽ ta liếm nàng không thoải mái?"
Bồ Duệ Minh tu hành chính đạo, tuy biết rõ việc này nên làm thế nào, song hắn chưa bao giờ thực chiến, cuối cùng có làm tiểu cô nương thư thái hay không, hắn cũng không dám chắc chắn.
Giữa lúc chần chờ, ánh mắt hắn rơi vào hạt đậu nho nhỏ bên trên hai cánh hoa, tiểu hạch phơn phớt hồng nở rộ xinh đẹp không sao tả xiết, hắn bỗng nảy ra một ý.
"Đừng nóng vội, ta sẽ khiến nàng thoải mái hơn nữa!"