Sau cuộc yêu vui sướng tràn lan, chân trời mờ sương đã điểm chút nắng mai, tiểu nha hoàn gác đêm bên ngoài vẫn ngủ say như chết, hoàn toàn không biết tiểu thư nhà mình vừa trải qua một đêm kiều diễm như thế nào.
Trên giường lớn, Liễu Hàm Liên thiếp đi trong cơn mệt mỏi cực độ, chẳng qua là trong mộng nàng cũng ôm cánh tay Bồ Duệ Minh không thả, thỉnh thoảng còn rù rì nói mớ một câu, mà thính giác Bồ Duệ Minh cực tốt, không cần tốn sức cũng nghe được nàng nỉ non gọi ân nhân.
Hắn lắc đầu bật cười rồi vươn tay điểm nhẹ lên chóp mũi cao thẳng nhỏ xinh của nàng, "Đã trưởng thành rồi, sao nàng còn thích làm nũng thế chứ!"
Nói đến đây, Bồ Duệ Minh có chút hoảng hốt, ngay cả hắn cũng không ngờ, tiểu cô nương trông như chiếc bánh bao trắng mềm mười mấy năm trước, giờ đây sắp trở thành bạn đời của hắn!
Có điều như vậy cũng tốt, hắn đã ở bên cạnh nàng thành quen, chẳng qua hôm nay đổi thành một cách khác càng thân mật hơn mà thôi.
Không lâu nữa trời sẽ sáng rõ, dù không đành lòng, song Bồ Duệ Minh cũng không thể ở lại trong tình trạng này, hắn niệm pháp quyết, xử lý sạch sẽ dấu vết hoan ái trên người Liễu Hàm Liên, sau đó lại đặt tay lên phần bụng bằng phẳng của nàng, giúp nàng hấp thu hết tinh dịch nồng đặc, ngay cả hoa huyệt bị hắn cắm sưng cũng tiêu sưng, lúc này hắn mới hài lòng chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, Bồ Duệ Minh còn nhập ngón tay lại niệm chú, phía trước đầu ngón tay xuất hiện một vầng sáng, lơ lửng giữa trán Liễu Hàm Liên, nhưng vào lúc gần chạm vào trán nàng thì Bồ Duệ Minh bỗng trầm ngâm một lát rồi thu tay lại.
Chuyện lần này khác chuyện năm xưa, hắn không muốn xóa ký ức của nàng, dù sao chuyện đến nước này, số mạng hai người đã hoàn toàn gắn liền với nhau, không thể có chuyện đứt đoạn giữa đường, khiến nàng nhớ kỹ hắn cũng chẳng có gì không tốt.
Ngay tại lúc tiếng gà gáy đầu tiên cất lên, Bồ Duệ Minh hóa thành một cơn gió thoảng qua rồi biến mất trong chớp mắt, ở trên giường Liễu Hàm Liên trở mình, mơ mơ màng màng gọi một tiếng ân nhân.
Lại qua hơn nửa canh giờ, Liễu Hàm Liên nghe thấy tiếng nha hoàn gọi mình rời giường, nàng bỗng ngồi bật dậy.
Ký ức không thể nói thành lời bỗng cuồn cuộn kéo đến, Liễu Hàm Liên ngây ngẩn một lát rồi xốc mạnh chăn lên sờ soạng tới lui trên thân mình, nhìn thấy áo lót vẫn nguyên vẹn trên người, rốt cuộc nàng cũng thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Thân thể không có khác thường, trên giường cũng không có dấu vết, dường như mọi thứ đêm qua chỉ là một giấc mộng xuân không hơn không kém, có điều khi thở phào nhẹ nhõm, Liễu Hàm Liên lại cảm thấy có chút mất mát.
Sau khi rửa mặt xong, nàng cẩn thận ngắm nghía mình trong gương đồng, lúc ngước mắt lên vô tình đón nhận ánh mắt của nha hoàn sau lưng, nàng nghe nha hoàn vừa cười vừa khen: "Hôm nay tiểu thư thật là đẹp!"
Liễu Hàm Liên cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn lúc rời giường cả trăm lần, tai thính mắt tinh, dường như trên người có nguồn sức lực vô tận, nghe nha hoàn nói thế, nàng cười trêu lại: "Muội nói gì thế, chẳng lẽ bình thường ta xấu xí lắm sao?"
"Đương nhiên bình thường tiểu thư cũng là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ, chỉ là hôm nay trông đặc biệt xinh đẹp, giống như tiên nữ hạ phàm vậy đó!" Nha hoàn vừa trò chuyện với nàng vừa thành thạo chải đầu búi tóc cho nàng, "Đúng rồi, nhắc đến thần tiên ma quỷ, sáng sớm hôm nay có một tin tức lớn, tiểu thư có biết không ạ?"
"Ta vừa mới dậy, có thể biết gì chứ?"
Nha hoàn tiến lại gần tai Liễu Hàm Liên rồi nói nhỏ: "Nghe nói ngoài thành phát hiện một con rắn chết."
Liễu Hàm Liên không cho là đúng, "Chúng ta ở ngay dưới chân núi, thấy rắn chết có gì đáng ngạc nhiên lắm hả?"
"Nếu chỉ là một con rắn chết bình thường thì hiển nhiên không tạo ra sóng gió, nhưng mà nghe nói con rắn này siêu lớn luôn đó ạ, thân mình thô như thùng nước, rắn lớn như vậy ăn thịt người cũng dễ như trở bàn tay, tiểu thư đoán xem tại sao nó chết?"
"Muội đừng rào trước đón sau với ta, có chuyện gì nói mau lên!"
"Nô tỳ nghe người ta nói, con rắn kia bị thứ gì đó cắn chết, đầu bị cắn đứt lìa!"
Liễu Hàm Liên vốn không tin, "Nếu thật sự có con rắn lớn đến thế, tại sao lại bị cắn chết chứ? Ngay cả đầu cũng bị cắn mất là không thể tin rồi, còn thứ cắn chết nó, rốt cuộc miệng to cỡ nào?"
Búi tóc xong, Liễu Hàm Liên dặn dò nha hoàn, "Sau này đừng tin mấy chuyện nghi thần giả quỷ này, chỉ hù dọa người ta thôi, đúng rồi, hồ ly của ta đâu?"
Nha hoàn lắc đầu, "Nô tỳ không biết, lúc thức dậy đã không thấy nó đâu, nó vốn là thú hoang, chắc chạy đi mất rồi ạ!"
"Nhưng nó còn đang bị thương mà, có thể chạy đi đâu chứ? Mau sai người đi tìm xem, có phải trong phủ nhiều người, nó sợ quá trốn mất rồi không?"
Đợi đám nha hoàn thân cận đi ra ngoài hết, Liễu Hàm Liên mới bưng kín mặt mình.
Giấc mộng xuân phóng đãng tối qua cứ lẩn quẩn trong đầu nàng mãi chẳng chịu đi!
Trong mộng chỉ có nàng và ân nhân, hơn nữa ân nhân còn.
.
.
Còn làm mấy chuyện kỳ lạ với nàng, khiến người ta mắc cỡ chết mất!
"A!!"
Xấu hổ quá đi! Liễu Hàm Liên bụm mặt dậm chân thét lên, nàng là một cô nương trong sạch có gia giáo, làm sao có thể mơ chuyện, chuyện.
.
.
chuyện dâm loạn như vậy chứ?
Chẳng lẽ.
.
.
Nàng nảy sinh tâm tư không nên có với ân nhân?
Liễu Hàm Liên sửng sốt một chút, nàng nhớ đến tư thế hiên ngang oai hùng khi cứu mình của ân nhân, rồi nhớ tới đôi mắt màu lam băng giá trong mộng, nàng lại thẹn thùng đến giậm chân.
Ân nhân cứu mạng nàng, vậy mà nàng không biết đủ, ở trong mộng còn khinh nhờn ân nhân, còn mơ thấy ân nhân hôn vào nơi đáng xấu hổ giữa hai chân nàng.
Ông t...r...ờ...i..., không ngờ nàng thật sự nảy sinh tâm tư không nên có với ân nhân của mình.
Nàng mắc cỡ muốn thét to, song không dám phát ra tiếng động quá lớn thu hút sự chú ý của người khác, nàng chỉ có thể che miệng nhỏ giọng kêu lên, nghẹn đến mức hai má đỏ bừng, chân giậm đến tê rần.
Nhưng mà cuối cùng.
.
.
Nàng nghĩ thông suốt rồi.
Dù sao nàng chưa xuất giá, nếu ân nhân cũng chưa thành gia lập thất, vậy ơn cứu mạng này, nàng có thể lấy thân báo đáp hay không đây?
Liễu Hàm Liên bắt đầu phân tích tính khả thi nếu gả cho ân nhân của mình, vấn đề quan trọng nhất cần giải quyết chính là phải biết rõ nhà ân nhân ở đâu, dù sao loại chuyện cầu hôn này, trước tiên phải tìm được người đã!
Cho nên, rốt cuộc ân nhân ở đâu?
Cùng lúc đó, người được Liễu Hàm Liên nhớ nhung tha thiết đang ngồi ở một đỉnh núi mây mù lượn quanh, chờ khách ghé thăm.
*************************
Tiểu kịch trường:
Liễu Hàm Liên: "Miệng to cỡ nào mới cắn chết con rắn lớn như vậy?
Bồ Duệ Minh trợn mắt: Nàng chê ta miệng to?