Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu






Đỉnh Tuyết Vân, đỉnh núi cao nhất dãy núi Viễn Lăng.

Địa thế nơi này dốc đứng, đỉnh núi ẩn mình trong mây, một năm bốn mùa đều vùi mình trong tuyết trắng, chìm trong biển mây, cho nên được gọi là đỉnh Tuyết Vân.

Đây là độ cao không loài chim nào có thể chạm tới, người phàm càng không nói tới làm gì, cho nên không ai biết được, trên đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa, có một người gọt đá làm bàn, ung dung chờ đợi ở chỗ này.

Nói là ung dung cũng không hẳn vậy, Bồ Duệ Minh đã chờ rất lâu, lâu đến nỗi không kiên nhẫn được nữa mà mấy tên kia vẫn chưa thấy bóng dáng.

Nếu không phải có ít chuyện chẳng biết phải giải quyết như thế nào, Bồ Duệ Minh sẽ không rời khỏi Liễu Hàm Liên, hẹn mấy tên khốn đáng ghét kia ra đây, dù phải biến thành tiểu hồ ly để được ở bên cạnh nàng, còn hơn ngồi đây chờ đợi mỏi mòn.

Ngay tại lúc Bồ Duệ Minh sắp phát hỏa, chuẩn bị đi tóm từng tên lại đây thì giọng một nam nhân bỗng vang lên: "Hôm nay vẫn chưa đến ngày họp mặt, sao huynh lại truyền tin cho ta?"

Một nam tử xuất hiện bất thình lình, hắn đi lại nhẹ nhàng, rõ ràng mỗi bước chân đều hết sức vững chãi, song một tiếng động cũng không có.

Bồ Duệ Minh không nhúc nhích mà chỉ nhìn người nọ, "Dạ Cẩm Hành, huynh tới trễ."

"Đã trễ à?" Dạ Cẩm Hành giả vờ giả vịt nhìn ngó xung quanh rồi nhún vai, "Nơi này ngoài huynh ra chỉ có ta, dù có trễ, cũng là mấy tên kia trễ mới phải?"


Tóc Dạ Cẩm Hành đen tuyền, giữa trán có một nhúm tóc vàng hết sức bắt mắt, càng làm nổi bật đôi đồng tử cũng màu vàng sáng trong suốt, lúc nói chuyện còn lộ ra hai chiếc răng nanh như răng hổ.

Làm như không thấy thái độ của Bồ Duệ Minh, hắn đi đến bàn đá và ngồi xuống, "Nói đi, lần này tìm ta là có chuyện gì?"

Nói xong Dạ Cẩm Hành bỗng giật mình, hắn kề sát vào Bồ Duệ Minh ngửi ngửi, "Tại sao trên người huynh lại có loại.

.

.

hương vị ngọt ngấy thế này.

.

."

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Bồ Duệ Minh đã lóe lên sắc bén, trong chớp mắt không biết một thanh trường kiếm từ đâu xuất hiện trong tay hắn, chém thẳng vào Dạ Cẩm Hành chẳng chút nể nang.

Dạ Cẩm Hành nhanh chóng kéo ra một loạt tàn ảnh, tránh ra thật xa với tốc độ ánh sáng.

"Tên hồ ly này, huynh điên rồi hả? Không nói không rằng đã động thủ rồi!"

Bồ Duệ Minh không trả lời mà niệm pháp quyết loại bỏ hương ngọt ngấy trên người mình, sau đó cất giọng lạnh như băng: "Mùi trên người ta, ai bảo huynh ngửi?"


"Ha?" Dạ Cẩm Hành tức đến bật cười, mười đầu ngón tay mọc ra móng vuốt sắc nhọn, còn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, "Huynh có gì tốt mà ngửi? Ngửi mùi khai của hồ ly huynh à?"

Chướng mắt nhau, cả hai sắp lao vào đánh nhau đến nơi, đột nhiên trận cuồng phong từ đâu kéo đến, quấn lấy Dạ Cẩm Hành hất tung hắn vào không trung, Dạ Cẩm Hành cũng không hoảng hốt mà nhẹ nhàng xoay người trong gió, mũi chân điểm nhẹ, vững vàng rơi xuống đất.

"Khổng, Húc, An!" Dạ Cẩm Hành phát ra tiếng gầm nhẹ từ cổ họng, ánh mắt như muốn nuốt chửng người vừa đánh lén mình, "Có tin ta sẽ bứt sạch lông trên người huynh không hả?"

Người tới mặc một bộ y phục màu xanh thanh tao như mây trời, tay cầm quạt lông, bồng bềnh đáp xuống giữa không trung.

"Ta nói này, đây rõ ràng là lỗi của huynh!" Khổng Húc An đi đến đứng giữa hai người, dùng quạt lông trong tay vỗ nhẹ lên người Dạ Cẩm Hành rồi nói tiếp: "Là do huynh sơ ý chủ quan, không phát hiện huynh ấy đã tiết nguyên dương à?"

Bồ Duệ Minh liếc xéo Khổng Húc An, không nói gì.

Lúc này Dạ Cẩm Hành mới chợt hiểu ra, "Thế à!"

Khổng Húc An tiếp tục nói: "Khi tiết nguyên dương, khó tránh trên người nhiễm hương vị của đối phương, nhưng vô tâm ngửi ngửi lên người huynh ấy, chẳng phải là lỗi của huynh hay sao?"

"Ta nào ngờ tới loại chuyện này?" Chỉ cần đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, Dạ Cẩm Hành đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi.

Đối với người bạn đời của mình trời sinh giống đực có ham muốn chiếm giữ rất cao, rõ ràng chuyện này là do hắn vượt quá giới hạn, có điều từ trước đến nay Dạ Cẩm Hành vốn mạnh miệng, không thể xuống nước thừa nhận lỗi của mình, chẳng qua là thu lại móng vuốt sắc bén, không nhiều chuyện nữa.

Cũng may Bồ Duệ Minh đã quen với tính nết Dạ Cẩm Hành, cho nên hắn cũng không hơn thua làm gì, hôm nay tìm bọn họ tới là có chuyện quan trọng muốn hỏi.


Tuy nhiên không chờ hắn mở miệng nói chính sự, Dạ Cẩm Hành đã không kiềm lòng được, hả hê hỏi tới tấp: "Này họ Bồ kia, uổng công huynh trước nay băng thanh ngọc khiết không giống hồ ly tẹo nào, sao lần này lại bại trận thế?"

"Ta cũng muốn biết!" Từ trước đến nay Khổng Húc An hóng chuyện đều không chê chuyện lớn, hỏi cùng một câu với Dạ Cẩm Hành: "Huynh thua trong tay yêu nữ nào vậy? Lần này gọi bọn ta đến, chẳng lẽ huynh bị người ta thu phục, muốn bọn ta đánh nhau giúp huynh?"

"Nói bậy nói bạ, nào có yêu nữ? Nhớ tới tiểu cô nương của mình, ánh mắt Bồ Duệ Minh đầy lưu luyến, giọng điệu nhẹ nhàng, "Nàng là người phàm, ta muốn thành thân với nàng!"

Dạ Cẩm Hành sợ đến mức hít một hơi khí lạnh, "Dạng người phàm nào mà có thể thu phục huynh? Lợi hại lắm phải không?"

Khổng Húc An sợ đến mức hít một hơi khí lạnh, "Con người huynh một màu u ám từ đầu đến chân, vậy mà có người chịu lấy huynh?"

Bồ Duệ Minh lạnh lùng trừng mắt.

Đây là điểm chính hả?

Hai tên này có bị ngu không?

Hắn bỗng hối hận, hai tên này người sau càng không đáng tin bằng người trước, tìm bọn họ thật sự có thương lượng ra kết quả không?

Có điều ngẫm nghĩ một lát, hai tên không tới còn không đáng tin cậy bằng hai tên này, dường như không có ứng viên nào sáng giá hơn nữa.

Bồ Duệ Minh gồng mình kiềm chế xúc động muốn rút kiếm chém chết hai tên này, hắn nói tiếp: "Những chuyện đó không quan trọng, quan trọng là ta không hiểu quy tắc cưới gả của người phàm, cho nên mới mời hai người đến nghĩ cách giúp."

"Tại sao nhất định phải theo quy tắc lễ nghi của phàm nhân?" Dạ Cảm Hành suy nghĩ một chút, "Lẽ nào huynh muốn lừa nàng ấy cả đời?"

Bồ Duệ Minh gật đầu, "Đương nhiên là không thể nói cho nàng biết."


Hắn không muốn dọa nàng sợ, quan trọng nhất chính là nếu nàng biết chân thân của hắn, e rằng nàng sẽ không bao giờ chịu gặp hắn nữa.

Đối với nàng mà nói, dù sao hắn cũng là dị loại.

"Nói như vậy, huynh rất nghiêm túc?" Khổng Húc An cảm thấy vô cùng khó hiểu, "Chúng ta tu hành đã lâu, hiện tại c thiếu chút xíu nữa là thành tiên, huynh thật sự muốn lấy một nữ tử người phàm ngay tại lúc này?"

"Chuyện đến nước này, chẳng lẽ ta còn có thể thả nàng gả cho người khác?" Sau khi triền miên khắc cốt ghi tâm, Bồ Duệ Minh hiểu rất rõ lòng mình, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.

Đột nhiên, Bồ Duệ Minh cảm thấy rét run, "Không hay rồi, nàng gặp nguy hiểm!"

Tiếng nói vừa bật thốt, thân ảnh hắn đã biến mất khỏi tầm mắt hai người còn lại.

"Vì một người phàm, có đáng không?" Dạ Cẩm Hành bĩu môi không cho là đúng, "Dù ta muốn tìm người bầu bạn, cũng nhất định không tìm người phàm, sống chưa được mấy năm đã đi chầu diêm vương, phiền muốn chết!"

"Ha, nói thì hay lắm, nhưng làm như huynh muốn tìm là tìm được vậy!" Khổng Húc An múa quạt biến ra một tấm gương lơ lửng trước mặt, cẩn thận thưởng thức mỹ mạo của mình, "Chỉ tuấn tú như ta, dù muốn tìm loại hình nào bầu bạn, cũng đều dễ như trở bàn tay!"

Hai tên khốn không đáng tin cậy mạnh miệng đến mức hoàn toàn không biết sau này mình bị vả mặt đau cỡ nào, về phần Bồ Duệ Minh vội vàng rời đi, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ:

Rốt cuộc tên nào không có mắt, ngay cả người của hắn cũng dám động vào?

***************************

Dạ Cẩm Hành và Khổng Húc An là nam chính của hai phần khác, cả hai đều là lão xử nam sống mấy trăm năm chưa được khai trai, bây giờ đứng đây nói chuyện không bị đau lưng, nhưng nghiệp quật không chừa một ai, đến lúc đó đến lượt Bồ Duệ Minh vừa ôm kiều thê vừa cười nhạo bọn họ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận